Blog

2016-10-02 00:28

Tôi đi ngang qua em, trong buổi chiều Đông lạnh lẽo.

Tôi đi ngang qua em, trong phút hơi ấm còn vương.

Tôi đi ngang qua em, trong tiếng lá rơi xào xạc.

Tôi đi ngang qua em, trong nhịp tim cuối cùng của tôi.

doc-truyen-tinh-yeu-ngang-qua-nhau-2

Đọc truyện ngắn tình yêu – Ngang qua nhau

Tôi gặp em trong một ngày mà gió rít thổi lùa qua từng khe áo tôi làm tôi run lẩy bẩy. Chiếc lá trơ trọi cuối cùng của mùa thu còn sót lại, gặp cơn gió lớn rồi cũng phải gục ngã. Nó phải rời phải thân cây mẹ yêu dấu, nơi đã nuôi dưỡng nó từ một mầm lá non cho đến khi là một chiếc lá to lớn và đẹp đẽ.

Tóc tôi bay loạn, từng mùi thơm của tóc xõa ra. Tôi vuốt lọn tóc và thầm ngân nga một câu hát: “Hè sang thu tới, mà anh chưa đến, khung trời kia một màu trắng xóa…” Mặc dù bài hát không liên quan đến thời tiết lúc này, nhưng tôi cảm thấy nó rất hợp với tâm trạng của tôi.

Người ta qua lại có cặp có đôi, còn tôi chỉ vẩn vơ cô đơn một mình đến chạnh lòng.

Liệu có khi nào ta xao xuyến, chỉ vì một người xa lạ lướt qua nhau? Và cũng liệu rằng có khi nào chúng ta dừng lại, chỉ vì một phút duyên phận nhỏ nhoi trong biển đời của cuộc sống?

Tôi đã có em và rồi lại mất em, để rồi giờ đây giữa hai chúng ta bước qua nhau như hai dòng kẻ giao nhịp một lần.

***

Ting ting!

Tiếng còi mở cửa xe buýt vang lên, tôi huýt sáo ngồi lơ đãng chẳng thèm để ý. Vì nhìn trên bảng số chờ xe thì chiếc xe mà tôi cần còn phải ba mươi phút nữa mới đến nơi. Lạ thay, hôm nay tôi lại chú ý đến cái bảng chờ xe buýt này.

Từ trên xe buýt, dòng người chầm chậm bước xuống. Có người rất nhanh xuống xe đã rời khỏi điểm dừng đông đúc, có người thì tiếp tục đứng đó chờ cho đến chuyến xe buýt tiếp theo mình cần.

Một cô gái có dáng vóc khá thường, nhẹ bước lướt qua tôi khiến tôi vội chú ý. Thông thường tôi không có thói quen ngước nhìn người lạ, nhưng điểm không bình thường ở đây của tôi hôm nay là vì tôi lại bỗng dưng làm vậy. Chắc có thể là vì mùi hương của cô ấy, nó thơm nhè nhẹ, và khác hẳn với những loại nước hoa sực nức mà tôi hay phải ngửi thấy nơi công sở.

– Thơm quá!

Theo thói quen tôi chầm trồ tự thán một câu, vô tình, dường như câu nói ấy lọt vào tai nàng.

Nàng chợt quay lại nhìn tôi, tôi lập tức tròn xoe đôi mắt, bởi vì trước mặt tôi là một cô gái đẹp, có nụ cười sáng ngời. Đời tôi chưa bao giờ nhìn thấy người con gái nào cười đẹp như vậy.

Tôi ngơ ngác, nhìn ngang nhìn dọc, nhìn quanh nhìn ngửa. Ờ mà cả cái điểm dừng xe buýt này đâu chỉ có riêng mình tôi, chắc nàng nhìn ai đấy, còn tôi thì tự huyễn tưởng lấy chính mình, biết đâu được đấy.

Nghĩ vậy, tôi lại ngồi rung đùi vắt chân huýt sáo bâng quơ như chưa nhìn thấy gì. Và cũng coi ánh nhìn của nàng như gió thoảng qua, và nó chẳng phải dành cho mình.

– Anh!

Nàng chợt cất giọng, âm thanh kéo dài, nghe như tiếng vĩ cầm.

Trời sớm, gió lại mát, hương thơm thoang thoảng của nàng khiến tôi nhắm hai mắt lại. Tôi cảm nhận thế giới như đang vây quanh tôi vẫy gọi tôi, ờ nhưng mà chắc vẫn không phải là gọi mình.

Tôi nhe nhởn cười, tự lắc đầu như một thằng điên.

– Tôi gọi anh đấy, bị điếc sao?

Gì thế, nàng chửi tôi sao? Ôi sao mà cái âm thanh ấy nó lại tuyệt diệu đến vậy, tiếng dương cầm du dương, Mà tôi vẫn bâng quơ, chắc nàng chửi tên nào đấy, chứ chẳng phải mình đâu nhỉ. Mình không đẹp trai, không giàu có, đi xe buýt thế này cơ mà, khuôn mặt đại trà, khả năng không phải.

Bốp!

– Ai da!

Tôi tru lên một tiếng, ngửa đầu lên trời, trong lòng như thức tỉnh. Cái ống đồng đau điếng, tôi mở mắt ra nhìn và vẫn thấy gương mặt đấy.

À, tôi lại tự ngẩm, hẳn là nàng đá ai đấy, không phải tôi, chắc là đá nhầm. Nhưng bàn chân tôi đau thật, tôi tiếc nuối tự nhẩm, chắc là nàng bị loạn thị, xinh đẹp vậy mà có tật, tiếc.

– I i i…

Nàng chợt lí nhí trong cổ họng, hơi phát ra tiếng, bàn chân bé nhỏ của nàng dẫm đất tức giận rất đáng yêu. Nàng tiến tới nhẹ nhàng cho tôi một cái bạt tai.

– Ơ!

Tôi ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra, ôm tai kêu la oai oái:

– Sao em lại véo tai anh, ơ đau…

Nàng thở dốc nói không ra hơi:

– Tôi… tôi gọi anh nãy giờ… Sao anh không trả lời…

– Ờ thì…

Tôi tặc lưỡi, rồi nói tiếp:

– Anh tưởng em gọi ai đấy, xinh đẹp vậy mà…

Nàng nghiến giọng:

– Tôi chưa thấy ai làm xe ôm như anh mà thờ ơ với khách như thế! Bộ không muốn kiếm cơm hả?

– Cái gì? Xe ôm?

Tôi giật bắn mình dựng đứng. À hóa ra là vì cái lý do ấy, nàng nghĩ tôi là một thằng xe ôm. Cảm tình của tôi chợt mất sạch, tôi có chỗ nào giống xe ôm cơ chứ?

– Này!

Tôi chống nạnh hét lớn.

– Cô bảo ai là thằng xe ôm đấy! Tôi xấu nhưng cũng có giá của nó nhé!

Tôi cảm thấy mình bị xúc phạm nghiêm trọng, đường đường là một anh chàng trưởng phòng IT chính hiệu, lương tháng hơn chục củ, chẳng qua vì tiếc tiền nên mới đi xe buýt. Ăn mặc còn sành điệu như thế này cơ mà, thế mà trong mắt nàng tôi lại thành một thằng xe ôm ư? Tôi chắc rằng còn nhớ kĩ hôm nay trước khi ra khỏi nhà đã trải chuốt bóng bẩy, nom tôi phải như một quý ông lịch thiệp chứ nhỉ, họa chăng nàng bị ấm đầu.

Nàng nghe thấy tôi nổi đóa, liền giật mình sững sờ rồi vội vàng nói:

– Ôi em xin lỗi, tại em thấy anh ngồi lù lù một đống cạnh cái xe lâu lắm rồi. Nên tưởng anh làm xe ôm, hôm nay em có việc gấp quá…

Nàng bẽn lẽn xấu hổ nói, lấy tay che nửa mặt, hành động dễ thương ấy rơi vào mắt tôi khiến tôi không sao tiếp tục nổi nóng.

Tôi hất cằm nhìn ra đường, hôm nay chuyến xe buýt mà tôi chờ đúng là lâu hơn thường ngày thật. Còn cái ông xe ôm ở đây nữa, cũng trùng hợp quá thể, vứt cái xe máy nằm lù lù một đống lâu như thế mà không có người trông, báo hại tôi ngồi cạnh bị hiểu lầm thành tài xế xe ôm. Mà kể cũng lạ, ăn mặc thế này cơ mà…

– Cô đi đâu thế?

Tôi trầm giọng hỏi.

Nàng cúi đầu, vuốt vuốt lọn tóc cho vào nếp rồi nói:

– Em đi dự thi tuyển, hôm nay là ngày phỏng vấn chính thức, mà chờ lâu quá vẫn chưa thấy xe buýt đến, nếu trễ giờ thì coi như công việc này kết thúc ngay từ khi nó chưa bắt đầu.

Tôi nom bóng dáng nàng, như tiểu thư con nhà quyền quý, ấy vậy mà lại cũng khổ tâm như bao người khác vậy sao. Bây giờ có lắm cô tiểu thư cậu ấm nhà có của ăn của để không thích làm, lại chạy ra ngoài làm công cho người khác tự hành xác mình. Tôi tặc lưỡi tự nghĩ, chắc hẳn nàng cũng là một người như vậy!

Xùy xùy!

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy chiếc xe buýt quen thuộc đã xuất hiện, tôi chỉ nhẹ lắc đầu rồi quải bước bước lên xe.

Nàng cũng bẽn lẽn bước theo tôi. Tôi lắc đầu tự nói:

– Không phải chứ, trùng hợp như vậy?

Tôi bước vào trong khoang xe đặt mông xuống ghế ngồi, bắt gặp ánh mắt nàng đang tròn xoe nhìn tôi, nàng cũng ngồi xuống bên cạnh tôi vì đó là chiếc ghế cuối cùng. Miệng nhỏ giọng lí nhí như để thanh minh vì sợ tôi hiểu lầm:

– May quá, xe đến kịp lúc!

Tôi hiếu kỳ tò mò hỏi:

– Vậy cô phỏng vấn ở công ty nào vậy?

Tôi có hơi chút khẩn trương, vì hôm nay, công ty của tôi cũng có một đợt phỏng vấn, và dĩ nhiên là trùng hợp thay, tôi là người sẽ trực tiếp phụ trách cuộc phỏng vấn này và quyết định kết quả. Tôi không muốn nhất, chính là dĩ nhiên lại có thêm một sự trùng hợp nữa, là nàng lại phỏng vấn ở công ty của tôi, như vậy thì ông trời cũng thật quá trêu người rồi.

– Em phỏng vấn ở công ty Mobistar…

Tôi gật đầu thở phào:

– Là hãng công nghệ của Tàu đó hả?

Thì ra nàng không phải phỏng vấn ở công ty của tôi, dẫu vậy thì tôi cũng cảm thấy tôi với nàng cũng có quá nhiều duyên phận trong cái cuộc gặp gỡ chóng vánh này rồi.

Tôi ngồi yên, lẳng lặng thở đều từng nhịp cho đến lúc xuống xe. Cả chuyến xe tim tôi cứ đập loạn nhịp liên hồi, là vì lần đầu tiên tôi được bắt chuyện với một cô gái xinh đẹp đến như vậy. Cũng là vì lần đầu tiên có một người con gái xinh đẹp lễ phép, và nói chuyện duyên dáng lịch thiệp như vậy đối với tôi. Nếu không phải vì một vài điều trùng hợp, tôi hẳn sẽ cho rằng là nàng thích tôi, vậy đấy, nhưng vẫn chỉ là trùng hợp mà thôi.

Tiếp theo, cả buổi làm việc buổi sáng, tâm hồn tôi như lâng lâng nhớ nhung. Tôi nhớ cảm giác ấm nóng của người con gái ngồi cạnh, hơi thở nhẹ nhàng, mùi hương thoảng qua mùi con gái, thật tuyệt vời. Cả buổi sáng làm việc tôi không sao tập trung, thí sinh phỏng vấn trả lời, tôi cứ ậm ờ cho qua chuyện. Tôi cắn bút thầm nghĩ, nếu thực sự có duyên một lần nữa, tôi có nên làm quen với nàng hay không.

Nhưng rồi tôi vội vã gạt phăng cái ý định ấy đi, một cô gái xinh đẹp, trên một chuyến xe buýt. Mỗi ngày có hàng tá các kiểu cô gái như vậy, đây cũng chỉ là một sự tình cờ ngang qua trong đời ta mà thôi, mỗi người đều lướt qua nhau một lần, nhưng chưa hẳn là sẽ có cơ hội đến với nhau, là bèo nước gặp nhau không duyên không phận.

Hết buổi, tôi trở về nhà như thường lệ và trong tâm vẫn còn nhớ mang máng hình bóng người con gái ấy, người con gái đã làm tim tôi xao động.

Một ngày mới.

Tôi lại bắt đầu chờ chuyến xe buýt quen thuộc.

Theo thói quen, tôi thường cúi gằm mặt, và chỉ thi thoảng mới ngước lên nhìn bảng số thời gian chờ xe buýt. Hôm nay tôi có cảm giác lạ thường, và một tinh thần khẩn trương đảo mắt nhìn quanh. Tôi hy vọng sẽ không là bèo nước gặp nhau, tôi hy vọng rằng tôi sẽ một lần nữa được nhìn thấy cô ấy, ít nhất là chỉ thoáng qua. Vì như vậy chứng tỏ rằng tôi có duyên có phận, rằng không phải cô ấy, người làm cho tim tôi đập nhanh, chỉ là hàng tá cô gái xinh đẹp trên những chuyến xe buýt mỗi ngày.

Tôi cố gắng tìm kiếm, lại tìm kiếm, nhưng chỉ để lại là thất vọng. Có lẽ đó là thứ định mệnh vốn dĩ đã an bài, chúng tôi chỉ là hai thứ ở vô cực, vô tình một lần duy nhất trong đời lướt qua nhau, chỉ là một sự thoảng qua đến lạnh lùng.

Tôi thất vọng cúi gằm mặt, tim như lặng đi, miệng thở dài ngao ngán.

– Anh đang tìm ai à?

Chợt cái giọng nói thánh thót, âm thanh nghe đến tuyệt diệu lọt vào tai tôi. Tôi như chết lặng, phải chăng là tôi đang mơ, là vì tôi quá kiếm tìm nên sinh ra ảo giác.

Tôi lắc đầu tự nhủ:

– Là không phải, không phải…

Rồi lại tự ngẩng đầu lên để cố gắng xác định rằng trước mắt tôi không hề có ai. Nhưng:

– Ta da!!

doc-truyen-tinh-yeu-ngang-qua-nhau-3

Đôi mắt đẹp, nụ cười thiên thần, đúng là cô ấy rồi. Cô ấy đang mỉm cười nhìn tôi, khiến tôi cứng đơ hết cả người. Tôi mừng rỡ như muốn phát điên, muốn ôm cô ấy vào lòng và thì thào tất cả những gì mà tôi tưởng tượng, là nhớ nhung. Nhưng tôi vẫn lý trí được rằng chúng tôi là hai con người xa lạ, và cố gằn lòng mình từng chút một gượng nói:

– À vâng, chào cô, không chờ ai cả, là chiếc xe buýt…

Tôi lúng túng nói được vài câu, rồi im bặt không nói thêm tiếng nào.

Nàng cúi gằm mặt, hai má hơi phiếm hồng nhìn trông càng xinh đẹp. Tim tôi càng đập nhanh, chuyến xe buýt đến sớm hơn mọi khi. Và khi hai chúng tôi lên xe thì đã hết ghế, tôi và nàng đứng đối diện nhau vào bám vào thanh sắt trên phía trần xe để giữ thăng bằng. Nàng có vóc người thường mảnh khảnh, nhưng cũng trội hơn về chiều cao, cái mũi trắng bóc và đôi mắt to tròn.

Chúng tôi mắt đối mắt, môi đối môi, hơi thở chỉ cách nhau một khoảng cách rất ngắn trong khoảng không gian trật hẹp của xe buýt.

Cánh cửa xe đóng lại, hai má tôi nóng bừng, không hiểu sao tôi đối diện với đôi mắt của cô ấy nhìn mình, lại có cảm giác không tự tin đến như vậy. Mồ hôi sau lưng tôi ướt đẫm, cả chuyến xe không nói tiếng nào, và chỉ có thể nghe thấy duy nhất nhịp thở từ hai chúng tôi.

– Phỏng vấn… thế nào…

Cuối cùng, tôi cũng mở miệng nói được một câu, như để xua tan bầu không khí căng thẳng. Cô ấy cũng như nhìn thấu tâm tư của tôi, hai má phiếm hồng càng thêm đậm, chỉ nhẹ cúi đầu nói lí nhí:

– Ừm…

– Tôi được nhận rồi!

Cô ấy nói năng lưu loát mạch lạc, ít nhất không run như tôi. Nhưng tôi luôn có cảm giác, là thứ khoảng cách giữa hai chúng tôi, đôi lúc rất mong manh, rất dễ vỡ. Nó bất cứ khi nào cũng có thể bứt phá, và đi đến một sự việc không tưởng.

Kít!

Phanh xe buýt bất chợt thắng lại, người tôi đổ nhào về phía trước, thân thể khó giữ thăng bằng.

Tôi và cô ấy, mặt chạm mặt, môi chạm môi, mắt đối mắt, khoảng cách gang tấc ấy như bị kéo gần lại. Trong phút giây tích tắc của số phận ấy, cô ấy đã nhắm chặt mắt lại, và để mặc cho mọi chuyện tiếp tục diễn ra. Tim tôi như đứng lại, nhưng dường như vẫn là số phận trêu đùa con người, khoảng cách ngắn ngủi, tưởng như đã chạm, nhưng chỉ còn một chút ít nữa thôi, là tôi sẽ thực sự hôn lên môi cô ấy.

Tôi có thể cảm nhận được môi cô ấy, dù thực tế là cả hai vẫn chưa chạm vào nhau. Nhưng như thế đã là quá đủ, mùi hương con gái, là loại hoocmon quyến rũ lớn nhất đối với đàn ông, và sẽ chẳng ai có thể kìm lòng được. Con thú trong tôi như muốn sôi trào, nhưng thật may mắn, tôi cũng đã kìm nén được lòng mình. Vì tôi ý thức được rằng, hai chúng tôi, chỉ như hai người xa lạ…

Tôi nhanh chóng đứng vững và lấy lại thăng bằng, khuôn mặt tôi đã đỏ ửng vì xấu hổ. Trong phút giây chóng vánh ấy, chúng tôi đã gần như mi nhau trước tất cả các cặp mắt đang đổ dồn về phía này, trong khoảng không gian xe buýt chật hẹp. Khối kẻ đối với tôi ghen tỵ ra mặt, vì được đứng trước người đẹp, hơn nữa còn là một sự cố xảy ra mà gã đàn ông nào cũng mong muốn.

Tới điểm dừng, tôi xuống xe, chỉnh lại trang phục cho ngay ngắn, nghoảnh đầu nhìn lại lên xe buýt. Tôi phát hiện nàng đang lén lút nhìn tôi rồi vội quay đi, miệng tôi nở một nụ cười nhẹ nhàng. Chí ít là xem như đã có chút thu hoạch, tôi với nàng quả thật có duyên phận, ít nhất cho đến lúc này.

Và một ngày làm việc mới bắt đầu, tôi lại tiếp tục lăn xả vào công việc, nhưng vẫn không sao quên được nàng. Thậm chí nỗi nhớ hôm nay còn tăng lên gấp bội so với hôm qua. Chính là cảm giác ấy, môi chạm môi, gần như gang tấc, con tim đã như ngừng đập trong giây phút ấy.

Cả buổi hôm ấy, lại tiếp tục là một ngày làm việc lơ đãng, cũng may tôi là sếp. Nếu tôi là một đứa nhân viên thì chắc rằng hôm nay đã bị gõ đầu không biết bao nhiêu lần rồi.

Tôi ngơ ngẩn, chờ đợi thời gian trôi, và cảm giác rằng nó trôi rõ chậm. Thứ tôi đang chờ chính là buổi sáng tiếp theo đi xe buýt, có thể được gặp lại cô ấy, thời gian tuy không nhiều, nhưng đó là thứ tôi mong muốn. Nhưng sao ngày này trôi đi chậm như vậy, thời gian hình như cố tình khiêu khích tôi. Cả một quãng thời gian đằng đẵng tôi bâng quơ, mà cũng chỉ chưa đến ba mươi phút. Rõ ràng là thứ gì người ta càng mong đợi, lại càng làm cho người ra thiếu đi sự nhẫn nại, dù cho thời gian không thay đổi, vẫn là có cảm giác đã chờ đợi rất lâu.

Kết thúc một ngày làm việc mệt nhọc, tôi lên chuyến xe buýt trở về nhà và cũng không hy vọng gặp được nàng. Bởi vì tôi biết rõ khoảng thời gian đi làm có thể trùng hợp, nhưng khoảng thời gian trở về, là một sếp IT như tôi, vẫn là muộn hơn so với nhân viên bình thường. Vì vậy để gặp được cô ấy, là điều không thể nào…

Tôi lẩm nhẩm trong đầu ba từ “người xa lạ” để cố quên đi cái khoảnh khắc dày vò tim tôi ấy, cái khoảnh khắc khiến tôi ngơ ngơ ngẩn ngẩn như thằng điên suốt cả một ngày trời.

Nhưng mà trời đất, ông trời lại như trêu người tôi vậy, khi tôi vò đầu bứt tai bước lên xe buýt, thì có một cặp mắt chăm chú nhìn tôi khiến tôi đến giật nảy mình.

– Là cô!

Tôi giật mình cứng người, lại chảy mồ hôi ròng, chúng tôi có duyên đến như thế sao?

Cô ấy ngồi ở một góc cuối xe, phù hợp ở nơi đó là chiếc ghế cuối cùng còn sót lại. Tôi gãi đầu bước đến đặt mông ngồi xuống, cả người tôi lại đơ như khúc gỗ.

Ghế cuối rất nhỏ và xát gần nhau hơn, tôi có thể cảm nhận được da thịt cô ấy, ở ngay bên cạnh. Mềm mại thơm ngát, khuôn mặt xinh đẹp với đôi mắt đang nhìn từng cử chỉ của tôi. Cả hai bẽn lẽn xấu hổ, tôi luôn có cảm giác, dường như cô ấy cũng có cảm tình với mình. Chỉ là không phải là một điều dễ dàng, con gái mở lời trước, dẫu sao có chút miễn cưỡng.

Tôi và cô ấy, cứ như vậy tiếp diễn, ngày qua ngày, tháng qua tháng.

Cho đến bây giờ đã được ba tháng trôi qua.

Khoảng cách giữa tôi và cô ấy vẫn cứ như vậy, không tăng không giảm. Là một thứ khoảng cách mong manh đến vô hình, có đôi lúc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, để rồi lại quay đi.

Có đôi lúc thắng phanh xe buýt, chúng tôi chỉ là vô tình, nhưng cả hai lại như cuồng nhiệt lợi dụng phút giây ấy để chạm vào nhau dù chỉ trong tích tắc.

Mọi chuyện tiếp diễn cho đến bao giờ?

Tôi yêu cô ấy mất rồi, tôi dám chắc chắn và khẳng định với lòng mình như vậy.

Nhưng cuối cùng là gì chứ?

Chúng tôi cho cùng vẫn chỉ là hai người xa lạ, một lời yêu thương chưa nói, một thứ tình cảm vô hình dàng buộc, khiến cho con tim bị dày vò thổn thức đến từng ngày.

Trong não tôi thì hét lên “Anh yêu em!”.

Nhưng hành động của tôi thì ngược lại, bước một bước ra xa cô ấy hơn, và rõ ràng là cô ấy cũng cảm nhận được điều ấy. Khoảng cách mong manh vẫn cứ như vậy, cho đến khi nào là dừng lại, tôi có thể cảm nhận được mình đã có được cô ấy, là tay nắm tay trong tiềm thức.

Và hai chúng tôi đã yêu nhau từ rất lâu, từ rất lâu trong ý thức của mình, cô ấy cũng như vậy, không chỉ là đơn phương. Chỉ là, rốt cuộc thực tế chúng tôi vẫn chỉ là hai con người không quen biết nhau.

Cuối cùng, là lần cuối cùng tôi nhìn thấy cô ấy. Cô ấy đã dừng lại, chết lặng nhìn tôi đến ba bốn phút, và chỉ như chờ đợi một điều gì. Tôi vẫn nắm chặt tay, dũng khí của tôi đâu, tôi mất sạch. Để lại chỉ là một tiếng thở dài, đó là lần cuối cùng tôi có thể nhìn thấy cô ấy. Lần cuối cùng tôi nhìn thấy một cơ hội rõ ràng hiện hữu như thế trước mắt tôi, lần cuối cùng tôi nhìn thấy cô ấy như đang hét vào mặt một thằng hèn như tôi rằng ” Sao anh không nói yêu em đi?”. Cô ấy quay lưng đi, bóng lưng biến mất vào màn đêm, để lại một thằng con trai hèn hạ như tôi không có đủ dũng khí để mở lời. Chỉ vì tôi vẫn sợ, là tất cả những gì tôi nghĩ từ trước đến nay, chỉ là một sự tưởng tượng đến mức thái quá.

Két!

Nhưng khi cánh cửa xe buýt đóng lại, chiếc xe chuyển bánh, bên dưới ánh đèn cửa sổ xe, tôi đã nhìn thấy cô ấy đứng dưới mưa, ngón tay đan vào nhau thành hình trái tim, và ra dấu hiệu cho tôi biết. Một trái tim tan vỡ, trái tim bằng ngón tay đan vào nhau của cô ấy tan ra, trái tim ấy là làm cho tôi xem, cô ấy đã nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi không biết là do mưa, hay là do cô ấy đang khóc, vì khóe mắt của cô ấy đã ướt nhòe.

Thì ra tôi không hề ảo tưởng, chúng tôi đã yêu nhau rồi, từ rất lâu.

Và cô ấy, cũng yêu tôi.

Tôi lặng người đi trong chốc lát, thời gian như ngừng trôi.

Tôi muốn hét lên, và muốn dừng chiếc xe ngay lại nhưng không thể, tôi chỉ có thể trân trối nhìn cơ hội trôi đi, và vụt qua trước mắt mình.

Ngày tiếp theo.

Ting ting!

Chiếc xe buýt cuối cùng trong ngày, là chín giờ rưỡi tối, tôi không hề thấy cô ấy.

Tôi bất an từng chút một, một ngày này tôi không thể gặp được cô ấy như thói quen, lòng tôi như phát điên.

Rồi thêm một ngày nữa, và lại một ngày nữa trôi đi. Kể từ đó, tôi đã vĩnh viễn không còn thấy cô ấy bất cứ một lần nào nữa trong đời, chính tôi đã ngu ngốc đánh mất tất cả, khi đã đánh mất một thứ, còn có thể tìm lại được không?

Ba tháng ấy trôi qua với tôi như một giấc mộng, tôi tự tát vào mặt mình, tự xỉ vả chính mình và nói mình là một thằng ngu. Thượng đế đã cho tôi vô số cơ hội, vì sao tôi chưa một lần, dù chỉ một lần có dũng khí nói ra điều mà mình suy nghĩ. Là vì tôi nhát gan, là vì tôi sợ hãi, hay là vì tình yêu tôi dành cho cô ấy là chưa đủ đến mức tôi bất chấp mọi giá để nói ra.

Tôi thẫn thờ từng ngày, gầy rộc đi trông thấy.

Mỗi sáng lại ngước nhìn xe buýt dõi theo. Ba tháng thời gian như một giấc mộng, khoảng cách gần như gang tấc rồi lại thành vô hình. Cô ấy đã biến mất vĩnh viễn, đúng như câu nói bèo nước gặp nhau, có lẽ không đọng lại chút gì.

Tôi cứ chờ như vậy, cho đến ngày kì tích xuất hiện, nhưng không, cái kì tích ấy vẫn không có. Là cô gái xinh đẹp mỗi sáng, là mặt đối mặt, môi chạm môi, là hai cái chạm tay ngỡ ngàng, phút giây tiếp xúc da thịt nhẹ nhàng. Rồi cuối cùng tất cả cũng chỉ như một giấc mộng thoáng qua trong đời.

Sống giữa đời, ai cũng như vậy, cũng sẽ có một lần lướt qua những người làm con tim ta rung động. Nhưng thực sự nó chỉ là một lần lướt qua nhẹ nhàng, nếu như chúng ta không biết nắm bắt lấy, cơ hội sẽ vĩnh viễn biến mất. Giống như tôi, tôi đã có thể có em, nhưng rồi đã để em vuột mất khỏi tầm tay tôi mãi mãi. Ba tháng thời gian, không dài, cũng không ngắn, nhưng nó như một khoảng ký ức thời gian mãi lắng đọng trong tim ta.

Giờ đây, mỗi ngày tôi vẫn chờ đợi, nhưng tôi đã chắc chắn biết rằng, cơ hội giữa chúng tôi giờ đã hết. Chúng tôi, chỉ như hai người xa lạ, vô tình trong đời một lần lướt qua nhau mà thôi…

Đó chỉ là “Ngang Qua“.

2016-09-28 23:06

Hiền lành bị chửi là ngu!
Khôn hơn thì bị chửi là đểu!
Khốn khó các bạn không chơi!
Biết ăn chơi các bạn bảo đú!
Nhan sắc trời phú các bạn lại ghen!
Xấu xí bon chen các bạn kêu bựa!
Vì cuộc đời quá khựa nên biết sống sao cho vừa?
Thôi thì cứ sống bừa cho chất!

– Đời…
* Lắm đứa giống C.H.Ó
– Đời tạo ra nó…
– Sao còn tạo ra chó…
.
.
* Để khó phân biệt…?!?

* Đời quá chán nên tao chẳng ngán đứa nào! Cứ xông vô, tao sẽ cho mày đi ôtô ra nghĩa địa!

* Tử tế với mình thì mình tử tế lại.
Còn khốn nạn như vậy mà bắt mình tử tế ấy .. À ừ, tử đi rồi mình tế

* Cuộc sống!
– Luôn cần tình cảm của con người
– Chứ đéo cần nụ cười của con thú.

* Im lặng là đỉnh cao của sự khinh bỉ.

* Chó Hoang mà cứ nghĩ mình là Bà Hoàng của xã hội .

* Cái bản mặt của Bạn
– Mình đã Thấu
– Hay là do Bạn quá Xấu ?
– Nên phải dùng Mặt Nạ để che giấu

* Mình im
– Là để Mình xem Bạn diễn tiếp
– Và để xem Bạn làm Mình phát khiếp đến độ nào

* Sống trên đời này nhiều cờ hó
– Chưa ăn được thì nó săn.
– Ăn được rồi thì nó phắn.
– Ko ăn được thì nó cắn.
Đời quá bi hài

* Gia đình Tao á !
– Cũng bình thường thôi !
– Bố Tao ko nghiện.
– Mẹ Tao ko ăn diện.
– Nhà thì cũng chẳng phải điều kiện .
– Cho nên đương nhiên với Tao …
– Không bao giờ có khái niệm: quý nhau vì đồng tiền !* Bạn bè …
– Thấy giàu thì nịnh .
– Thấy nghèo thì khinh.
– Cũng dễ hiểu thôii . . .
– Xã hội bây giờ.
– Cái vật chất đã hất đổ cái tinh thần mất rồi .

* Nếu có ai chửi bạn
. . . bạn kO nên tức giận mà hãy ngọt ngào mà nói rằng:
– Chửi mày… chỉ sợ mày không hiểu tiếng người.
– Còn đánh mày… Người ta bảo tao ngược đãi động vật

* Bạn bè ít thôi
– Vừa đủ dùng.
– Chứ đừnq để cả thùng.
– Rồi lâm vào đườnq cùng.
– Phút cuối cùnq nó mới đi cúng

* Xã hội đổi màu
– Làm người thì khó, làm chó thì dễ ..!!
– Sống phải biết nghĩ
– Cuộc sống phức tạp, xã hội bon chen !!
– Sống nghèo, sống khó chứ đừng sống CHÓ

* Đã tồn tại ở dạng 2 chân
– Thì đừng hành xử theo kiểu 4 cẳng

* Ừ, tao láo
– Nhưng tao biết điều .
– Còn hơn nhữg đứa nói nhiều .
– Mà không biết nhục.

* Không nói, không phải là câm
– Đơn giản vì, muốn lặng thầm, nhìn đời mà suy ngẫm…

* Tao không phải loại thù dai…
– Nhưng thuộc dạng nhớ lâu…
– Tao k thèm trả thù đâu…
– Nhưng còn lâu tao mới để yên cho mà sống…

* Tiếp xúc thì Hiểu
– Không chơi thì đừng Phát Biểu
– Là do tao Đanh Đá
– Hay do chúng mày Chó Má

* Cảm ơn đời
– Nếu không có sóng gió
– Ta sẽ không biết được đứa nào là: ” CHÓ hay là NGƯỜI “.

* Đừng tốt với ai quá khi chưa biết bản chất thật của họ!
– Để không phải ngỡ ngàng khi họ rớt mặt nạ ra !

* Tao có thể là Nai . Cũnq có thể là Cáo
– Chỉ tuỳ thuộc độ Bố Láo của mày thôi.

* Không xinh
– Không xấu
– Chẳng gấu
– Chẳng hiền
– Yêu thì đáp trả, bạc thì bạc gấp đôi* Dẫm nát Hi Vọnq của tao
– Thì cũng có đứa khác đạp đổ Niềm Tin của mày.

* Đời dạy tao :
– Cứ giả khờ , giả ngu đôi khi lại được tiếp thu nhiều thứ.
– Đừng cố tỏ ra hiểu biết hết , vậy thì chẳng khác nào .. Cố tỏ ra nguy hiểm !

Tóm lại. . .
– Phải khôn tùy lúc và ngu tùy hoàn cảnh.

* Cứ làm ác qủy mà sống thật với bản thân
– Chứ đừng mang bộ mặt thiên thần mà tâm hồn dơ bẩn

* Bạn ơi sống thật đi
– Ác thì ác hẳn để Tao ghê
– Tốt thì tốt luôn cho Tao nể
– Chứ đừng có lúc này lúc khác như vậy biết đường đâu Tao né
– Đừnq có mở mồm ra nói tao chơi ko đẹp

Mà mày phải hỏi lại bản thân mày xem . . . Đã chơi đẹp với tao chưa ?

* Lùn thì sao?
– Cúi xuống mà nhìn tao.
– Đừng tưởng mày cao mà mày oai vs người thấp.
– Nói chuyện vs tao mày có dám vênh mặt lên không hay toàn phải cắm mặt xuống đất ?

* Chơi với tao
– Hiểu tao, thì đừng khiến tao nói chữ “TUỲ”
– Bởi một khi mày là thứ vô nghĩa trong tao
– Thì . . . “TÙY” là đỉnh cao của sự khinh bỉ….

* Toàn là dìm nhau để tồn tại
– Ai cũnq mún làm Bố Đời
– Mẹ Xã Hội
– Cha Giag Hồ
– Má Thiên Hạ
– Xin thưa sốnq thư thả cho đời nó yên ả
– Nếu đã là Cáo thì đừng tập diễn thành Nai
– Còn nếu đã cố gắng diễn hơp vai ..
– Thì về sau đừng lộ ra cái đuôi chồn giả tạo

* Tao ghét đứa nào thích bon chen và làm rối ren sự việc

* Mắt mù, tai điếc mà cứ thích vừa ngóng vừa liếc.

* 4 điều căn dặn anh em:
1. Là phải biết điềm tĩnh trước gái xinh và không giật mình trước gái xấu.
2. Không được đầu gấu với gái ngoan và ko cần nhẹ nhàng với gái dữ.
3. Không được tự tử nếu mất gái ngon và ko ngậm bồ hòn ôm gái nát.
4. Không được bộc phát thích gái teen và ko được ném mình vào gái ế.

Bản chất ngoan hiền!
-Chỉ văng tục khi bị sỉ nhục:)
-Bản chất không mất dạy!
-Chỉ chửi bậy trong lúc ức chế không chịu đựng được thôi
-Đã từng hư nhưng chưa từng hỏng
-Đã từng chơi ,nhưng không bao giờ xa đọa

Nếu có ai chửi bạn
. . . bạn kO nên tức giận mà hãy ngọt ngào mà nói rằng:
*Chửi mày… chỉ sợ mày không hiểu tiếng người
*Còn đánh mày… Người ta bảo tao ngược đãi động vật
ad: Lëë Ťấn

-màng trinh chưa chắc đánh giá được phẩm chất của người con gái anh à
-thế nên anh đừng đánh giá phẩm chất của người con gái bằng hai từ “màng trinh”
-vì pây giờ còn cả dịch vụ vá màng trinh nữa cơ =))

Mày đừng so sánh tao với nó
_vì nó là chó còn tao là người
_Mày đừng bật cười khi nghe điều đó
_vì cả mày và nó đều chó như nhau

*Chê người khác xấu, có làm bạn đẹp hơn không?
*Chê người khác ngu, có làm bạn thông minh hơn không?
*Xỉ nhục ai đó,có dúp bạn tăng giá trị văn hóa không?
*Làm đau khổ ai đó,có chắc bạn sẽ hạnh phúc hơn không?
….Bởi vậy, đừng cố tỏ ra mình hoàn hảo!

-Đừng đánh giá tao qua đôi mắt bé tí cuả mày Biểu tượng cảm xúc grin
-Thật sự tao rất KHINH những ai bắt đầu việc nhận xét tao bằng ba từ “NHÌN LÀ BIẾT”

Một khi đã ghét , thì chỉ muốn dẫm và đạp cho nát bét là xog
– Còn một khi đã khinh , thì chỉ lặg thinh và coi như đ|éo tồn tại =)))

Điều ngu ngốc nhất của một con
đàn bà là biết người ta không
còn yêu mình, nhưng vẫn cố
gắng lấy cái thể xác để giữ người
ta ở lại.

– Đời bắt mình diễn
– Thì ngại gì không nhận 1 vai
– Đúng thì nai mà sai thì cáo
– Cuộc đời nó láo
– Mình bát nháo để thêm vui
Add tú

Ăn cơm ruốc đi bàn chuyện tổ quốc.

* Nhan sắc có hạn mà lựu đạn có thừa.

* Ăn mắm mà còn bày đặt đánh rắm.

* Nhìn xa thì giống Thúy Kiều, nhìn gần mới bík… người yêu Chí Phèo.

* Đã ngu mà còn cố tỏ ra nguy hiểm.

* Chúng ta ko thể chống lại những thằng ngu bởi vì chúng quá đông và nguy hiểm !!!

-Tuy chửi,nhưng không bao giờ mất bản chất con ngườiThà ngu vì thiếu i ốt còn hơn là có i ốt mà vẫn ngu.

* Cống rãnh đòi sánh vs đại dương.
Kênh mương đòi tương đương vs bể nước.

* Chó cỏ nhà quê mà tưởng mình là béc zê thành phố.

* Người thì như cái chậu mà nghĩ mình là hoa hậu.

2016-09-28 22:37

Tên tiếng Trung vần A

1 AN – 安 an
2 ANH – 英 yīng
3 Á – 亚 Yà
4 ÁNH – 映 Yìng
5 ẢNH – 影 Yǐng
6 ÂN – 恩 Ēn
7 ẤN- 印 Yìn
8 ẨN – 隐 Yǐn

Tên tiếng Trung vần B

9 BA – 波 Bō
10 BÁ – 伯 Bó
11 BÁCH – 百 Bǎi
12 BẠCH – 白 Bái
13 BẢO – 宝 Bǎo
14 BẮC – 北 Běi
15 BẰNG – 冯 Féng
16 BÉ – 閉 Bì
17 BÍCH – 碧 Bì
18 BIÊN – 边 Biān
19 BÌNH – 平 Píng
20 BÍNH – 柄 Bǐng
21 BỐI – 贝 Bèi
22 BÙI – 裴 Péi

Tên tiếng Trung vần C

23 CAO – 高 Gāo
24 CẢNH – 景 Jǐng
25 CHÁNH – 正 Zhèng
26 CHẤN – 震 Zhèn
27 CHÂU – 朱 Zhū
28 CHI – 芝 Zhī
29 CHÍ – 志 Zhì
30 CHIẾN – 战 Zhàn
31 CHIỂU – 沼 Zhǎo
32 CHINH – 征 Zhēng
33 CHÍNH – 正 Zhèng
34 CHỈNH – 整 Zhěng
35 CHUẨN – 准 Zhǔn
36 CHUNG – 终 Zhōng
37 CHÚNG – 众 Zhòng
38 CÔNG – 公 Gōng
39 CUNG – 工 Gōng
40 CƯỜNG – 强 Qiáng
41 CỬU – 九 Jiǔ

Tên tiếng Trung vần D

42 DANH – 名 Míng
43 DẠ – 夜 Yè
44 DIỄM – 艳 Yàn
45 DIỆP – 叶 Yè
46 DIỆU – 妙 Miào
47 DOANH – 嬴 Yíng
48 DOÃN – 尹 Yǐn
49 DỤC – 育 Yù
50 DUNG – 蓉 Róng
51 DŨNG – 勇 Yǒng
52 DUY – 维 Wéi
53 DUYÊN – 缘 Yuán
54 DỰ – 吁 Xū
55 DƯƠNG – 羊 Yáng
56 DƯƠNG – 杨 Yáng
57 DƯỠNG – 养 Yǎng

Tên tiếng Trung vần Đ

58 ĐẠI – 大 Dà
59 ĐÀO – 桃 Táo
60 ĐAN – 丹 Dān
61 ĐAM – 担 Dān
62 ĐÀM – 谈 Tán
63 ĐẢM – 担 Dān
64 ĐẠM – 淡 Dàn
65 ĐẠT – 达
66 ĐẮC – 得 De
67 ĐĂNG – 登 Dēng
68 ĐĂNG – 灯 Dēng
69 ĐẶNG – 邓 Dèng
70 ĐÍCH – 嫡 Dí
71 ĐỊCH – 狄 Dí
72 ĐINH – 丁 Dīng
73 ĐÌNH – 庭 Tíng
74 ĐỊNH – 定 Dìng
75 ĐIỀM – 恬 Tián
76 ĐIỂM – 点 Diǎn
77 ĐIỀN – 田 Tián
78 ĐIỆN – 电 Diàn
79 ĐIỆP – 蝶 Dié
80 ĐOAN – 端 Duān
81 ĐÔ – 都 Dōu
82 ĐỖ – 杜 Dù
83 ĐÔN – 惇 Dūn
84 ĐỒNG – 仝 Tóng
85 ĐỨC – – 德 Dé

Tên tiếng Trung vần G

86 GẤM – 錦 Jǐn
87 GIA – 嘉 Jiā
88 GIANG – 江 Jiāng
89 GIAO – 交 Jiāo
90 GIÁP – 甲 Jiǎ
91 Quan Quan Quan

Tên trong tiếng Trung vần H

92 HÀ – 何 Hé
93 HẠ – 夏 Xià
94 HẢI – 海 Hǎi
95 HÀN – 韩 Hán
96 HẠNH – 行 Xíng
97 HÀO – 豪 Háo
98 HẢO – 好 Hǎo
99 HẠO – 昊 Hào
100 HẰNG – 姮
101 HÂN – 欣 Xīn
102 HẬU – 后 hòu
103 HIÊN – 萱 Xuān
104 HIỀN – 贤 Xián
105 HIỆN – 现 Xiàn
106 HIỂN – 显 Xiǎn
107 HIỆP – 侠 Xiá
108 HIẾU – 孝 Xiào
109 HINH – 馨 Xīn
110 HOA – 花 Huā
111 HÒA – 和
112 HÓA – 化
113 HỎA – 火 Huǒ
114 HỌC – 学 Xué
115 HOẠCH – 获 Huò
116 HOÀI – 怀 Huái
117 HOAN – 欢 Huan
118 HOÁN – 奂 Huàn
119 HOẠN – 宦 Huàn
120 HOÀN – 环 Huán
121 HOÀNG – 黄 Huáng
122 HỒ – 胡 Hú
123 HỒNG – 红 Hóng
124 HỢP – 合 Hé
125 HỢI – 亥 Hài
126 HUÂN – 勋 Xūn
127 HUẤN – 训 Xun
128 HÙNG – 雄 Xióng
129 HUY – 辉 Huī
130 HUYỀN – 玄 Xuán
131 HUỲNH – 黄 Huáng
132 HUYNH – 兄 Xiōng
133 HỨA – 許 (许) Xǔ
134 HƯNG – 兴 Xìng
135 HƯƠNG – 香 Xiāng
136 HỮU – 友 You

Tên tiếng Trung vần K

137 KIM – 金 Jīn
138 KIỀU – 翘 Qiào
139 KIỆT – 杰 Jié
140 KHA – 轲 Kē
141 KHANG – 康 Kāng
142 KHẢI – 啓 (启) Qǐ
143 KHẢI – 凯 Kǎi
144 KHÁNH – 庆 Qìng
145 KHOA – 科 Kē
146 KHÔI – 魁 Kuì
147 KHUẤT – 屈 Qū
148 KHUÊ – 圭 Guī
149 KỲ – 淇 Qí

Tên tiếng Trung vần L

150 LÃ – 吕 Lǚ
151 LẠI – 赖 Lài
152 – 兰 Lán
153 LÀNH – 令 Lìng
154 LÃNH – 领 Lǐng
155 LÂM – 林 Lín
156 LEN – 縺 Lián
157 LÊ – 黎 Lí
158 LỄ – 礼 Lǐ
159 LI – 犛 Máo
160 LINH – 泠 Líng
161 LIÊN – 莲 Lián
162 LONG – 龙 Lóng
163 LUÂN – 伦 Lún
164 LỤC – 陸 Lù
165 LƯƠNG – 良 Liáng
166 LY – 璃 Lí
167 LÝ – 李 Li

Tên tiếng Trung vần M

168 MÃ – 马 Mǎ
169 MAI – 梅 Méi
170 MẠNH – 孟 Mèng
171 MỊCH – 幂 Mi
172 MINH – 明 Míng
173 MỔ – 剖 Pōu
174 MY – 嵋 Méi
175 MỸ – MĨ – 美 Měi

Tên tiếng Trung vần N

176 NAM – 南 Nán
177 NHẬT – 日 Rì
178 NHÂN – 人 Rén
179 NHI – 儿 Er
180 NHIÊN – 然 Rán
181 NHƯ – 如 Rú
182 NINH – 娥 É
183 NGÂN – 银 Yín
184 NGỌC – 玉 Yù
185 NGÔ – 吴 Wú
186 NGỘ – 悟 Wù
187 NGUYÊN – 原 Yuán
188 NGUYỄN – 阮 Ruǎn
189 NỮ – 女 Nǚ

Tên tiếng Trung vần P

190 PHAN – 藩 Fān
191 PHẠM – 范 Fàn
192 PHI -菲 Fēi
193 PHÍ – 费 Fèi
194 PHONG – 峰 Fēng
195 PHONG – 风 Fēng
196 PHÚ – 富 Fù
197 PHÙ – 扶 Fú
198 PHƯƠNG – 芳 Fāng
199 PHÙNG – 冯 Féng
200 PHỤNG – 凤 Fèng
201 PHƯỢNG – 凤 Fèng

Tên tiếng Trung vần Q

202 QUANG – 光 Guāng
203 QUÁCH – 郭 Guō
204 QUÂN – 军 Jūn
205 QUỐC – 国 Guó
206 QUYÊN – 娟 Juān
207 QUỲNH – 琼 Qióng

Tên tiếng Trung vần S

208 SANG 瀧 shuāng
209 SÂM – 森 Sēn
210 SẨM – 審 Shěn
211 SONG – 双 Shuāng
212 SƠN – 山 Shān

Tên tiếng Trung vần T

213 TẠ – 谢 Xiè
214 TÀI – 才 Cái
215 TÀO – 曹 Cáo
216 TÂN – 新 Xīn
217 TẤN – 晋 Jìn
218 TĂNG 曾 Céng
219 THÁI – 泰 Zhōu
220 THANH – 青 Qīng
221 THÀNH – 城 Chéng
222 THÀNH – 成 Chéng
223 THÀNH – 诚 Chéng
224 THẠNH – 盛 Shèng
225 THAO – 洮 Táo
226 THẢO – 草 Cǎo
227 THẮNG – 胜 Shèng
228 THẾ – 世 Shì
229 THI – 诗 Shī  
230 THỊ – 氏 Shì
231 THIÊM – 添 Tiān
232 THỊNH – 盛 Shèng
233 THIÊN – 天 Tiān
234 THIỆN – 善 Shàn
235 THIỆU – 绍 Shào
236 THOA – 釵 Chāi
237 THOẠI – 话 Huà
238 THỔ – 土 Tǔ
239 THUẬN – 顺 Shùn
240 THỦY – 水 Shuǐ
241 THÚY – 翠 Cuì
242 THÙY – 垂 Chuí
243 THÙY – 署 Shǔ
244 THỤY – 瑞 Ruì
245 THU – 秋 Qiū
246 THƯ – 书 Shū
247 THƯƠNG – 鸧
248 THƯƠNG – 怆 Chuàng
249 TIÊN – 仙 Xian
250 TIẾN – 进 Jìn
251 TÍN – 信 Xìn
252 TỊNH – 净 Jìng
253 TOÀN – 全 Quán
254 TÔ – 苏 Sū
255 TÚ – 宿 Sù
256 TÙNG – 松 Sōng
257 TUÂN – 荀 Xún
258 TUẤN – 俊 Jùn
259 TUYẾT – 雪 Xuě
260 TƯỜNG – 祥 Xiáng
261 TƯ – 胥 Xū
262 TRANG – 妝 Zhuāng
263 TRÂM – 簪 Zān
264 TRẦM – 沉 Chén
265 TRẦN – 陈 Chén
266 TRÍ – 智 Zhì
267 TRINH – 貞 贞 Zhēn
268 TRỊNH – 郑 Zhèng
269 TRIỂN – 展 Zhǎn
270 TRUNG – 忠 Zhōng
271 TRƯƠNG – 张 Zhāng
272 TUYỀN – 璿 Xuán

Tên tiếng Trung vần U

273 UYÊN – 鸳 Yuān
274 UYỂN – 苑 Yuàn

Tên tiếng Trung vần V

275 VĂN – 文 Wén
276 VÂN – 芸 Yún
277 VẤN – 问 Wèn
278 VĨ – 伟 Wěi
279 VINH – 荣 Róng
280 VĨNH – 永 Yǒng
281 VIẾT – 曰 Yuē
282 VIỆT – 越 Yuè
283 VÕ – 武 Wǔ
284 VŨ – 武 Wǔ
285 VŨ – 羽 Wǔ
286 VƯƠNG – 王 Wáng
287 VƯỢNG – 旺 Wàng
288 VI – 韦 Wéi
289 VY – 韦 Wéi

Tên tiếng Trung vần Y

290 Ý – 意 Yì
291 – Choice Yan

Tên tiếng Trung vần X

292 XÂM – 浸 Jìn
293 XUÂN – 春 Chūn

Việc học dịch tên sang tiếng trung từ tiếng Việt giúp người học tiếng Trung có cơ hội đến gần hơn với tiếng Trung và đồng thời qua đó giúp cho người học tiếng Trung có thể biết tên tiếng Trung của mình. Học tiếng trung để làm gì? chẳng phải là giúp ích cho công việc và học tập của các bạn sao? vậy việc quan tâm đến dịch tên sang tiếng Trung cũng hữu ích không nhỏ cho bạn, thử nghĩ xem nếu bạn sử dụng tiếng Trung giao tiếp với người bản địa (khi là một phiên dịch tiếng trung quốc) và dịch tên sang tiếng Trung của mình cho họ hiểu có phải sẽ tốt hơn không? 

Dịch tên sang tiếng Trung phiên âmvới các họ phổ biến hơn

17. 刘 liú: Lưu
18. 莫 mò: Mạc
19. 梅 méi: Mai
20. 严 yán: Nghiêm
21. 吴 wú: Ngô
22. 阮 ruǎn: Nguyễn
23. 翻 fān: Phan
24. 范 fàn: Phạm
25. 谢 xiè: Tạ
26. 曾 zēng: Tăng
27.石 shí: Thạch
28. 陈 chén: Trần
29. 赵 zhào: Triệu
30.郑 zhèng: Trịnh
31. 张 zhāng: Trương
32. 文 wén: Văn
33. 武 wǔ: Võ, Vũ
34. 蔡 cài: Thái
35. 副 fù: Phó
37.孙 sūn: Tôn
38. 苏 sū: Tô

Gợi ý thêm gần 300 họ người trung Quốc có phiên âm ra tiếng Việt

 Họ của người Trung Quốc
AN    – 安 an
ANH – 英 yīng
Á  – 亚 Yà
ÁNH – 映 Yìng
ẢNH  – 影 Yǐng
ÂN – 恩 Ēn
ẤN-  印 Yìn
ẨN  – 隐 Yǐn
BA – 波 Bō
BÁ – 伯 Bó
BÁCH  – 百 Bǎi
BẠCH – 白 Bái
BẢO  – 宝 Bǎo
BẮC – 北 Běi
BẰNG  – 冯 Féng
BÉ  – 閉 Bì
BÍCH  – 碧 Bì
BIÊN  – 边 Biān
BÌNH – 平 Píng
BÍNH  – 柄 Bǐng
BỐI  – 贝 Bèi
BÙI – 裴 Péi
CAO  – 高 Gāo
CẢNH – 景 Jǐng
CHÁNH – 正 Zhèng
CHẤN  – 震 Zhèn
CHÂU  – 朱 Zhū
CHI – 芝 Zhī
CHÍ   – 志 Zhì
CHIẾN – 战 Zhàn
CHIỂU – 沼 Zhǎo
CHINH – 征 Zhēng
CHÍNH – 正 Zhèng
CHỈNH – 整 Zhěng
CHUẨN  – 准 Zhǔn
CHUNG – 终 Zhōng
CHÚNG  – 众 Zhòng
CÔNG – 公 Gōng
CUNG – 工 Gōng
CƯỜNG  – 强 Qiáng
CỬU – 九 Jiǔ
DANH – 名 Míng
DẠ – 夜 Yè
DIỄM  – 艳 Yàn
DIỆP – 叶 Yè
DIỆU  – 妙  Miào
DOANH  – 嬴 Yíng
DOÃN – 尹 Yǐn
DỤC – 育 Yù
DUNG  – 蓉 Róng
DŨNG – 勇 Yǒng
DUY – 维 Wéi
DUYÊN  – 缘 Yuán
DỰ  – 吁 Xū
DƯƠNG  – 羊 Yáng
DƯƠNG   – 杨 Yáng
DƯỠNG  – 养 Yǎng
ĐẠI  – 大 Dà
ĐÀO  – 桃 Táo
ĐAN – 丹 Dān
ĐAM  – 担 Dān
ĐÀM  – 谈 Tán
ĐẢM  – 担 Dān
ĐẠM  – 淡 Dàn
ĐẠT – 达
ĐẮC – 得 De
ĐĂNG – 登 Dēng
ĐĂNG – 灯 Dēng
ĐẶNG – 邓 Dèng
ĐÍCH – 嫡 Dí
ĐỊCH  – 狄 Dí
ĐINH – 丁 Dīng
ĐÌNH  – 庭 Tíng
ĐỊNH  – 定 Dìng
ĐIỀM  – 恬 Tián
ĐIỂM  – 点 Diǎn
ĐIỀN – 田 Tián
ĐIỆN  – 电 Diàn
ĐIỆP  – 蝶 Dié
ĐOAN – 端 Duān
ĐÔ  – 都 Dōu
ĐỖ  – 杜 Dù
ĐÔN  – 惇 Dūn
ĐỒNG – 仝 Tóng
ĐỨC – – 德 Dé
GẤM – 錦 Jǐn
GIA  – 嘉 Jiā
GIANG – 江 Jiāng
GIAO  – 交 Jiāo
GIÁP – 甲 Jiǎ
QUAN  – 关 Guān
HÀ – 何 Hé
HẠ – 夏 Xià
HẢI  – 海 Hǎi
HÀN – 韩 Hán
HẠNH – 行 Xíng
HÀO  – 豪 Háo
HẢO  – 好 Hǎo
HẠO  – 昊 Hào
HẰNG  – 姮
HÂN – 欣 Xīn
HẬU  – 后 hòu
HIÊN  – 萱 Xuān
HIỀN  – 贤 Xián
HIỆN – 现 Xiàn
HIỂN – 显 Xiǎn
HIỆP  – 侠 Xiá
HIẾU – 孝 Xiào
HINH – 馨 Xīn
HOA  – 花 Huā
HÒA – 和
HÓA  – 化
HỎA  – 火 Huǒ
 HỌC  – 学 Xué
HOẠCH   – 获 Huò
HOÀI  – 怀 Huái
HOAN  – 欢 Huan
HOÁN  – 奂 Huàn
HOẠN  – 宦 Huàn
HOÀN  – 环 Huán
HOÀNG – 黄 Huáng
HỒ  – 胡 Hú
HỒNG  – 红 Hóng
HỢP – 合 Hé
HỢI – 亥 Hài
HUÂN  – 勋 Xūn
HUẤN  – 训 Xun
HÙNG  – 雄 Xióng
HUY  – 辉 Huī
HUYỀN  – 玄 Xuán
HUỲNH – 黄 Huáng
HUYNH  – 兄 Xiōng
HỨA – 許 (许) Xǔ
HƯNG  – 兴 Xìng
HƯƠNG  – 香 Xiāng
HỮU  – 友 You
KIM  – 金 Jīn
KIỀU  – 翘 Qiào
KIỆT – 杰 Jié
KHA  – 轲 Kē
KHANG  – 康 Kāng
KHẢI   – 啓 (启) Qǐ
KHẢI  – 凯 Kǎi
KHÁNH  – 庆 Qìng
KHOA – 科 Kē
KHÔI  – 魁 Kuì
KHUẤT  – 屈 Qū
KHUÊ  – 圭 Guī
KỲ  – 淇 Qí
LÃ  – 吕 Lǚ
LẠI  – 赖 Lài
 – 兰 Lán
LÀNH  – 令 Lìng
LÃNH  – 领 Lǐng
LÂM – 林 Lín
LEN  – 縺 Lián
LÊ – 黎 Lí
LỄ – 礼 Lǐ
LI – 犛 Máo
LINH – 泠 Líng
LIÊN  – 莲 Lián
LONG – 龙 Lóng
LUÂN – 伦 Lún
LỤC  – 陸 Lù
LƯƠNG – 良 Liáng
LY – 璃 Lí
LÝ  – 李 Li
MÃ  – 马 Mǎ
MAI  – 梅 Méi
MẠNH – 孟 Mèng
MỊCH – 幂 Mi
MINH – 明 Míng
MỔ  – 剖 Pōu
MY – 嵋 Méi
MỸ – MĨ – 美 Měi
NAM – 南 Nán
NHẬT  – 日 Rì
NHÂN  – 人  Rén
NHI – 儿 Er
NHIÊN  – 然 Rán
NHƯ – 如 Rú
NINH  – 娥 É
NGÂN – 银 Yín
NGỌC  – 玉 Yù
NGÔ – 吴 Wú
NGỘ  – 悟 Wù
NGUYÊN  – 原 Yuán
NGUYỄN  – 阮 Ruǎn
NỮ – 女 Nǚ
PHAN – 藩 Fān
PHẠM – 范 Fàn
PHI  -菲 Fēi
 PHÍ  – 费 Fèi
PHONG – 峰 Fēng
PHONG – 风 Fēng
PHÚ  – 富 Fù
PHÙ – 扶 Fú
PHƯƠNG – 芳 Fāng
PHÙNG  – 冯 Féng
PHỤNG – 凤 Fèng
PHƯỢNG – 凤 Fèng
QUANG  – 光 Guāng
QUÁCH – 郭 Guō
QUÂN  – 军 Jūn
QUỐC  – 国 Guó
QUYÊN – 娟 Juān
QUỲNH  – 琼 Qióng
SANG 瀧 shuāng
SÂM  – 森 Sēn
SẨM  – 審 Shěn
SONG  – 双 Shuāng
SƠN – 山 Shān
TẠ – 谢 Xiè
TÀI – 才 Cái
TÀO  – 曹  Cáo
TÂN  – 新 Xīn
TẤN  – 晋 Jìn
TĂNG 曾 Céng
THÁI  – 泰 Zhōu
THANH – 青 Qīng
THÀNH  – 城 Chéng
THÀNH – 成 Chéng
THÀNH  – 诚 Chéng
THẠNH  – 盛 Shèng
THAO  – 洮 Táo
THẢO – 草 Cǎo
THẮNG  – 胜 Shèng
THẾ – 世 Shì
THI – 诗 Shī
THỊ  – 氏 Shì
THIÊM  – 添 Tiān
THỊNH  – 盛 Shèng
THIÊN  – 天 Tiān
THIỆN – 善 Shàn
THIỆU   – 绍 Shào
THOA  – 釵 Chāi
THOẠI  – 话 Huà
THỔ  – 土 Tǔ
THUẬN  – 顺 Shùn
THỦY – 水 Shuǐ
THÚY – 翠 Cuì
THÙY  – 垂 Chuí
THÙY – 署 Shǔ
THỤY  – 瑞 Ruì
THU  – 秋 Qiū
THƯ  – 书 Shū
THƯƠNG  – 鸧
THƯƠNG  – 怆 Chuàng
TIÊN  – 仙 Xian
TIẾN – 进 Jìn
TÍN – 信 Xìn
TỊNH – 净 Jìng
TOÀN – 全 Quán
TÔ – 苏 Sū
TÚ  – 宿 Sù
TÙNG  – 松 Sōng
TUÂN  – 荀 Xún
TUẤN  – 俊 Jùn
TUYẾT  – 雪 Xuě
TƯỜNG  – 祥 Xiáng
TƯ – 胥 Xū
TRANG  – 妝 Zhuāng
TRÂM  – 簪 Zān
TRẦM  – 沉 Chén
TRẦN  – 陈 Chén
TRÍ – 智 Zhì
TRINH  – 貞 贞 Zhēn
TRỊNH – 郑 Zhèng
TRIỂN  – 展 Zhǎn
TRUNG  – 忠 Zhōng
TRƯƠNG  – 张 Zhāng
TUYỀN  – 璿 Xuán
UYÊN  – 鸳  Yuān
UYỂN  – 苑 Yuàn
VĂN – 文 Wén
VÂN – 芸 Yún
VẤN – 问 Wèn
VĨ  – 伟 Wěi
VINH  – 荣 Róng
VĨNH  – 永 Yǒng
VIẾT – 曰 Yuē
VIỆT – 越 Yuè
 VÕ – 武 Wǔ
VŨ – 武 Wǔ
VŨ  – 羽 Wǔ
VƯƠNG  – 王 Wáng
VƯỢNG – 旺 Wàng
VI – 韦 Wéi
VY – 韦 Wéi
Ý  – 意 Yì
YẾN  – 燕 Yàn
XÂM – 浸 Jìn
XUÂN  – 春 Chūn

 

2016-09-24 20:04

Chuồn chuồn bay thấp thì mưa
Nếu mà bay ngửa là chưa có chồng

Đêm qua tát nước đầu đình
Ngủ quên một bữa chình ình bụng luôn

Con cò mà đi ăn đêm
Vớ phải chồng "mềm" tốn thuốc quanh năm

Trên đồng cạn dưới đồng sâu
Chồng em cày cạn như trâu sổng chuồng

Chồng em áo rách em thương
Chồng người quần rách… cuộn “lương” to đùng

Trăm năm trong cõi người ta
Làm trai phải biết la cà bia ôm

Chớp đông nhay nháy
Nóng máy là đi

Ai đem con sáo sang sông
Để cho thằng khác vặt lông hộ mình

Sông Cầu nước chảy lơ thơ
Sao mà mình cứ… thích sờ gái xinh

Trúc xinh trúc mọc đầu đình
Em xinh đang tắm cái mình ướt mem

Em xinh cái dáng cũng xinh
Nhìn em cứ tưởng Ngọc Trinh đang cười

Ai làm cho bướm lìa hoa
Thì ra thằng đó si-da mất rồi

Bầu ơi thương lấy bí cùng
Anh tuy có vợ nhưng dùng vẫn ngon

Trên đồng cạn dưới đồng sâu
Chồng cầy vợ cấy vì trâu bán rồi

Làm trai cho đáng nên trai
Bia chai một két, thêm vài hotgirl

Ai ơi bưng bát cơm đầy
Ngồi nhìn laptop thấy “phây” toàn hàng

Nhiễu điều phủ lấy giá gương
Chồng người em vẫn… cứ thương thật nhiều

"Ầu ơ… Em tôi khát sữa bú tay
Tôi đây khát sữa bú ngay hai bình

Ai ơi chơi gấp kẻo già
Dưa thì lủng lẳng, trái cà nhăn nheo

Ai ơi đừng bỏ ruộng hoang
Bao nhiêu cô gái chửa hoang với bồ

Trên trời có đám mây xanh
Đêm nay em có một anh đi cùng

Ai ơi đừng lấy pháo binh
Nửa đêm nó bắn... linh tinh rất phiền
Đói lòng ăn nửa trái sim
No bụng ấm cật con… tim gật gù

Ở đời có lạ gì đâu
Đàn ông thấy gái - diều hâu thấy gà.

Mèo mà thấy mỡ chê sao
Trai mà thấy gái nỡ nào lại chê

Ba đồng một mớ đàn ông
Nếu muốn chọn chồng mua loại ba trăm

Ba đồng một nải chuối xanh
Xin em đừng nghịch tanh bành chuối tôi

Hôm qua vừa mới đi đò
Hôm nay bụng đã bị to thế này
Thế thì tại đứa nào đây
Xin thưa là bởi, đò đầy thằng dê

Trong đầm gì đẹp bằng sen
Trong đầm con gái nó đen thùi lùi

Anh buồn giả bộ thở than
Miệng thì nghiêm túc, tay gian thấy mồ

Con cò bay lả bay la
Bay vào nhà nghỉ lúc ra hết tiền

Thương nhau cởi áo cho nhau
Vì để tự cởi hơi lâu đó mà

Cái cò cái vạc cái nông
Con nào nó cũng lắm lông thế này?

Chẳng thơm cũng nhận hoa nhài
Còn trinh nhưng đã phá thai đôi lần

Quá băm vớ được một ông
Nó làm dữ quá, ra nông nỗi này

Người thanh tiếng nói cũng thanh
Riêng ngọc với hành cứ phải thực xem

Trông mặt mà bắt hình dong
Đi ngủ tốt nhất là không mặc gì

Nuôi gà sợ nhất gà rù
Trước khi đi ngủ rửa… tay kỹ càng

Cái cò lặn lội bờ sông
Lướt web lòng vòng lại thấy web đen

Bà già đã tám mươi tư
Bỗng dưng lại thích củ từ mới ghê!

Bà già đi chợ Cầu Đông
Mua ba quần chíp nâng mông về xài

Trời lạnh thông cảm vợ yêu
Ngày mai nắng ấm anh chiều suốt đêm

Con cò lặn lội bờ sông
Thấy ông đánh giậm đang không mặc gì

Bạc Liêu nước chảy lờ đờ
Quần em nước cuốn thẫn thờ nhìn sông

Bắc thang lên hỏi ông trời
Leo lên đến nửa thì rơi xuống sình

Ai đem con sáo sang sông
Đi ngủ nằm ngửa cái mông mỏi nhừ

Con quạ nó đậu chuồng heo
Chờ con nó ngủ anh trèo sang ngay

Con quạ nó đậu chuồng heo
Lên giường, anh cưỡi một lèo, sáng luôn

Ai ơi bưng bát cơm đầy
Phát hiện trôn bát nó dầy làm sao

Bao giờ cho đến tháng năm
Thì em nhất định chả nằm chăn bông

Hỡi cô tát nước bên đình
Hình như cô mới chậm kinh tháng này?

Thương thay thân phận đàn bà.
Lấy chồng một phát đẫy đà bụng to.

Đói lòng ăn nửa trái sim
Ngồi “thả” cầu tõm chả chìm tí nao

Bây giờ Mận mới hỏi Đào:
- Vườn Hồng đã có ai vào hay chưa?
Mận hủi thì Đào xin thưa:
- Cái thằng khốn nạn, mày cưa con nào
Cưa Hồng, sao lại hỏi Đào?

Buồn ngủ lại gặp chiếu manh
Được trai lại có mỡ hành, nướng luôn

Tháng giêng là tháng ăn chơi
Hễ muốn giăng bẫy phải "mơi" khá nhiều

Cá không ăn muối cá ươn
Chim không hoạt động chim ườn người ra

Yêu em đâu phải bạc vàng
Chẳng qua là bởi... ngực nàng khá to

Ai đi đâu đấy hỡi ai
Đêm khuya còn thức đong zai nữa à?

Gió đưa cây cải về trời
Thương em anh cứ tơi bời đi anh.

Cái kiến mày kiện củ khoai
Chê trai mười tám vớ ngài sáu mươi

Anh ơi đã có vợ chưa?
Mà anh lại cứ bóp bừa mông em

Ai ơi bưng bát cơm đầy
Lấy vợ đừng lấy thân gầy ốm o
Tối về lại cứ nằm co
Bưởi đâu chẳng thấy, tẽn tò trái cau

Cóc chết bỏ nhái mồ côi
Anh bị táo bón nên ngồi rõ lâu

Ai ơi đã quyết thì hành
Hành cho nó nát tanh bành mới thôi

Con gà cục tác lá chanh
Nếu không có lá thì đành gặm suông

Ví dầu cầu ván đóng đinh
Thương anh, lỡ dại chình ình bụng ra

Anh đi anh nhớ quê nhà
Nhớ hôm em cắn... quả cà mà ghê

Ai ơi chớ bỏ ruộng hoang
Xem phim tay nhớ đàng hoàng nghe anh

Áo dài thì đúng là sang
Nhưng mặc đồ lưới hở hang mới ngầu

Áo anh sứt chỉ đường tà
Quần anh thì rách hở ra khúc giò

Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
Mở mắt tỉnh giấc vào “phây” ngó liền

Con mèo mà trèo cây cau
Khi lên tới ngọn ngó đầu xuống sân
Thế rồi có vẻ mỏi chân
Con mèo nó cứ tụt dần mới ghê

Người ơi người ở đừng về
Xin người nán lại thả dê, cưỡi bò

Em ơi nên lấy thợ bào
Đêm đêm nó đẩy cái nào cũng sâu

Gió đưa cành trúc la đà
Mới quen anh đã thuê nhà nghỉ luôn.

Đầu lòng hai ả tố nga.
Làm sao để đứa thứ ba… có “vòi”?

Ai về quê tớ mà coi
Con gái quê tớ hở lòi cả mông

Con ơi nhớ lấy câu này.
Đàn ông vốn dĩ nó hay lừa tình

Mình về có nhớ ta chăng
Ta về nghĩ mãi "mần răng... đòi quà"

Bầu ơi thương lấy Bí cùng
Cái “bầu” em Bí của chung thôi mà.

Bầu ơi thương lấy bí cùng
Có bầu là bởi nằm chung một giường

Ăn ngon ngủ được là tiên
Không ăn không ngủ vì "nghiền" phim heo

Ta về ta tắm ao ta
Dù cho có đục vẫn là ao sâu
Không tin cứ thử thả câu
Cần mà ngắn tũn còn lâu mới...đủ xài

Ba đồng một mớ đàn ông
Mua về để đấy vặt lông dần dần

Ăn thì ăn những miếng ngon
Cưa gái chọn loại vẫn còn nai tơ

Thân em như tấm lụa đào
Bao nhiêu người nặn, người nhào, vẫn nguyên

Mình về mình có nhớ ta.
Giờ đây mình chắc… đã già thấy ghê

Yêu anh em chẳng cần chi
Chỉ cần mỗi cái Camry vừa tầm

Ăn quả nhớ kẻ trồng cây
Vớ được chồng khỏe ngất ngây con người

Rau răm đất cứng dễ bứng khó trồng
Em thương anh lắm xá chi chồng người ta

Trâu già nằm gặm cỏ non
Thế mà một mạch sòn sòn năm tên
 

2016-09-09 13:24

Với tuổi học trò, ai cũng có những bồi hồi, nao nao của buổi tựu trường. Nhưng với em có lẻ ngày đầu tiên bước vào cảnh cửa trường trung học phổ thông... là ngày đáng nhớ nhất. Bao niềm vui, sự hãnh diện, rụt rè và bỡ ngỡ cứ xen lẫn trong tôi với những ấn tượng đẹp đẽ.

Ngày đầu tiên đến trường, đó là một ngày nóng bức, ngoài trời nhiệt độ lên đến ba mươi chín độ xê, tầm nhìn xa trên mười ki lô mét, không khí tuy trong lành nhưng nóng quá làm cho tôi đổ mồ hôi ướt hết cả áo.

Đêm trước đó, đa số ai cũng không yên vì lo lắng, mong chờ ngày đến trường nhưng tôi thì lại khác, tôi ngủ ngon lắm. Sau khi chuẩn bị các thứ cần thiết thì tôi lên giường nằm ngủ với những giấc mơ đẹp đẽ.

Ngày hôm đó, tôi dậy thật sớm lúc năm giờ, tôi dậy ăn sáng và chơi game nhưng khi vừa bước ra khỏi nhà một cái thì tự nhiên tôi cảm thấy hồi hộp sao sao à (lạ thiệt).

Từ cổng trường đi vào là một hàng cây hoa sữa tỏa ngát hương thơm khắp trường, nhưng có một số bạn dị ứng với mùi hoa sữa tỏa ngát nổi mề đay cả người (tội nghiệp thiệt). Bên phải là hồ nuôi cá ở giữa có cái hòn non bộ đẹp dã man, to ơi là to, kề cạnh hồ là dãy nhà ba tầng màu vàng choé to khủng khiếp, đồ sộ như một tòa lâu đài.

Tôi dường như choáng ngợp trước những gì diễn ra ở trước mắt và cảm thấy rất là tự hào, sung sướng khi là một học sinh của ngôi trường như thế này”. “Trống trường vang lên âm thanh rộn rã, vang xa đánh dấu trong tôi bước ngoặt lớn, nó lùa vào trái tim băng giá của tôi một cảm xúc vô cùng xao xuyến.

Tôi biết là từ hôm nay tôi đã bước vào môi trường mới, đẳng cấp và lợi hại nhiều hơn xưa (phải công nhận có một số bạn vừa học giỏi vừa dễ thương dễ sợ (điển hình là bạn...). Vậy là từ giây phút khoảnh khắc thiêng liêng đó tôi đã chính thức làm học sinh của một ngôi trường có bề dày thành tích và truyền thống vẻ vang, đẹp đẽ - trường trung học phổ thông...

Tôi hứa sẽ quyết tâm học hành và rèn luyện sao cho xứng đáng với truyền thống nhà trường. Đó là những cảm xúc, suy nghĩ vô cùng chân thật của tôi khi lần đầu tiên đặt chân vào ngôi trường cấp 3 danh tiếng mà tôi từng ao ước được học.

Những kỉ niệm đó sẽ mãi đọng lại trong tim tôi. Xin chào cô giáo và các bạn. Hẹn gặp lại vào các bài tập làm văn lần sau.

2016-09-09 13:20

Kính gửi thầy Triều và cô Hương kính mến đã dìu dắt chúng em trong thời gian qua.

Lí do em viết đơn này là vì cả đời người chỉ có hôm nay là một lần duy nhất. Thật vậy, hôm nay là ngày cưới của anh của một bạn nữ ở làng em. Mặc dù hôm nay em rất muốn đi học, em rất muốn đi học bài tập thể dục để rèn luyện sức khỏe, và bài học tình cảm của cô.

Em xin lỗi thầy, xin lỗi cô vì em đã từ chối mà không được. Bạn ý bảo em là 'mày mà đi học thì bước qua xác tao đã'.

Thầy cũng biết rồi đấy. Khi con người bị dồn đến đường cùng thì phải vùng dậy mà đấu tranh nhưng lần này em bị lấn áp lí trí không đấu tranh được. Vả lại, thầy nhìn em bây giờ là một nam tử hán đại trượng phu, men lì như thế thì làm sao có thể động tay động chân với con gái chứ nói gì đến giết chóc. Viết đến đây thì chắc thầy cô đang rưng rưng nước mắt, em không muốn thầy cô rơi nước mắt trước các bạn, rơi lệ trước các trò. Em xin thầy cô cho em nghỉ học buổi hôm nay.

Em xin hứa buổi sau sẽ đi học bất kể dòng đời xô đẩy, con đường đi học còn đây gian truân, khổ đến nhường nào đi nữa. Em xin vô cùng cám ơn.

2016-09-05 23:24

Họ đã cùng nhau trải qua suốt những năm tháng vô tư của tuổi ấu thơ, rồi họ kết hôn và sống hạnh phúc bên nhau. Thế nhưng cuộc hôn nhân ấy chỉ kéo dài ngắn ngủi có 2 năm khi cô gái đã không còn tình cảm với chàng trai. Và thế là họ chia tay!

Dù đã chia tay, thế nhưng chàng trai vẫn luôn hướng về cô gái, dành cho cô mọi yêu thương cũng như sự quan tâm, lo lắng, bởi vì anh đã hứa sẽ bên cô mãi mãi...

Đối với nhiều người "lời hứa không mang ý nghĩa gì. Nhưng cũng có những người, lời hứa là cả cuộc đời. Và lúc không còn thực hiện được lời hứa đó, cuộc sống của họ sẽ chấm dứt theo. Tình yêu không chỉ dừng ở "lời hứa" mà còn thể hiện qua việc bạn thực hiện lời hứa trong bao lâu. Bởi, yêu thương là điều.. không đơn giản!"

Câu chuyện tình khiến triệu trái tim bật khóc

Tình yêu không chỉ dừng ở "lời hứa" mà còn thể hiện qua việc bạn thực hiện lời hứa trong bao lâu.

"Năm 7 tuổi, cậu đi học về tình cờ thấy một cô bé đứng khóc run rẩy vì trước mặt là con chó hung dữ đang gầm gừ. Không chần chừ, cậu vớ lấy cây sao nhét bên hông cặp, chạy đến đánh đuổi con vật rồi cùng cô bé nọ chạy thoát.

 

 

Được một đoạn, cả hai dừng lại thở…

"Cám ơn cậu nha!" Cô bé lau nước mắt nói.

"Không có gì. Lần sau cậu đừng đi đường đó nữa. Chó dữ lắm." Cậu dặn dò.

"Nhưng đường về nhà mình chỉ có thể đi qua đó thôi."

Nghe vậy, cậu nhóc đắn do hồi lâu rồi bảo:

"Hay là đến chiều, cậu đứng chờ mình ở đầu đường khi nãy mình sẽ giúp cậu về nhà."

"Thiệt hả? Tuyệt quá! Thế chúng ta làm bạn nhé!"

Cậu cười tươi, gật đầu.

Năm 10 tuổi, cậu nhóc và cô bé đã là đôi bạn thân. Một hôm, cô bé mang sổ liên lạc về khoe bố mẹ vì đạt thành tích cao. Nhưng không may, bố mẹ lại đang cãi nhau. Trong lúc nóng giận, họ đã ném cuốn sổ đi và la mắng con.

Cô bé bật khóc, chạy ra khỏi nhà đến tìm cậu bạn.

Cậu nhóc không ngừng an ủi, chọc cười cô bé.

"Cám ơn cậu vì đã luôn bên mình." Cô bé nói khẽ.

"Bất kể khi nào cậu cần, mình sẽ luôn bên cạnh!" Cậu tuyên bố.

"Vậy… chúng ta hãy hứa sẽ luôn bên nhau, không xa rời!"

Lời đề nghị của cô bé vừa dứt, cậu nhóc đồng ý liền: "Ừ, hứa!"

Năm 14 tuổi, cả hai dần có tình cảm với nhau. Ngày nọ, cô bé bị đám bạn trai cùng lớp bắt nạt. May thay cậu nhóc thấy và lập tức chạy đến bảo vệ cô. Vì chúng quá đông nên cậu bị đập một trận tơi bời.

"Xin lỗi, vì mình mà cậu ra thế này." Cô bé vừa băng bó vết thương cho cậu vừa khóc.

"Có gì đâu, mình ổn. Cậu bị hiếp đáp, dĩ nhiên mình phải bảo vệ." Dù rất đau nhưng cậu cứ cười lớn.

Im lặng một lúc, cô bé khẽ cất tiếng:

"Thế, chúng ta tiếp tục lời hứa sẽ luôn bên nhau, không xa rời nha?"

Mặt đột nhiên đỏ ửng nhưng cậu vẫn đáp: "Ừm, hứa!"

Năm 18 tuổi, hai người học cùng trường. Vào ngày sinh nhật mình, cậu đã bất ngờ hôn cô.

"Cậu thích không?" Cậu ngập ngừng hỏi.

"Mình chờ nụ hôn này lâu lắm rồi." Cô bẽn lẽn nói.

"Chúng ta sẽ luôn bên nhau, không xa rời!" Cậu nắm tay cô, dịu dàng lặp lại lời hứa.

Cô không đáp chỉ mỉm cười gật đầu.

Năm 23 tuổi, anh cầu hôn cô. Một lễ cưới hạnh phúc diễn ra trong thánh đường. Khi Cha đọc lời thể xong, cả hai cùng đồng thanh.

"Con đồng ý."

Lúc đeo nhẫn cưới vào tay cô, anh hỏi:

"Sẽ luôn bên nhau, không xa rời?"

Cô nở nụ cười thật tươi, trả lời: "Vâng, em hứa!"

Năm 25 tuổi, khi đã là vợ chồng được hai năm, ngày nọ, cô hẹn anh ra và trao lại nhẫn cưới.

"Mình chia tay anh nhé." Cô chậm rãi bảo.

"Tại sao?" Anh vô cùng kinh ngạc.

"Em thật sự xin lỗi! Cảm giác yêu thương em dành cho anh đã không còn như xưa!" Cô cúi đầu, nói thật khẽ.

Khi cô rời khỏi, chàng trai cầm nhẫn cưới trong tay, im lặng rất lâu. Sau đó, anh mỉm cười:

"Tiếp tục lời hứa sẽ luôn bên nhau, không xa rời."

Hôm ấy, chỉ còn một mình anh hứa.

Năm 26 tuổi, ly dị xong cô quen người yêu mới. Còn anh, vẫn yêu cô. Mỗi ngày, anh đều đứng từ xa quan sát cô nói chuyện vui vẻ với người con trai xa lạ.

Nhìn cô, anh thì thầm: "Sẽ luôn bên nhau, không xa rời."

Lúc giận bạn trai, cô ngồi khóc một mình. Anh thấy liền giả làm thú bông đến tặng cô bó hoa và chọc cười.

Trông cảnh người yêu cầm hoa, cười trở lại, trong đầu anh nghĩ:

"Sẽ luôn bên nhau, không xa rời."

Năm 30 tuổi, bạn trai đi xa, cô ở lại một mình. Và anh, biết tin mình bị bệnh nan y.

Mỗi buổi chiều, dù mưa hay nắng, anh đều trốn khỏi bệnh viện đến nơi làm việc chỉ để được nhìn cô. Dù mệt mỏi, anh vẫn âm thầm đi theo để biết rằng, cô đã về nhà an toàn.

"Sẽ luôn bên nhau, không xa rời." Anh luôn nói câu đó trước khi quay lưng trở về.

Bệnh trở nặng, bác sĩ bắt anh phải ở trong bệnh viện. Nhưng anh không nghe, tiếp tục ra ngoài vì biết tối nay cô sẽ dự sinh nhật một mình.

Cô ngồi tại quán cafe ăn bánh kem trong nỗi cô đơn. Và cô đã không biết, cách đó mấy chiếc bàn, anh âm thầm bên cô đón sinh nhật.

"Sẽ luôn bên nhau, không xa rời." Anh để dành lời hứa năm xưa làm quà cho cô.

Tối đó, anh và cô cùng về muộn.

Năm 32 tuổi, người yêu cô trở về rồi cả hai quyết định kết hôn. Về phía anh, bác sĩ lắc đầu, bảo hết hy vọng. Ngày cuối cùng, mặc cơn đau của bệnh, anh vận đồ thật đẹp đến dự đám cưới lần thứ hai của cô.

Lúc chú rể đeo nhẫn cho cô, anh nở nụ cười:

"Lời hứa sẽ luôn bên nhau, không xa rời có lẽ anh không thể thực hiện được nữa. Nhưng từ giờ, đã có người thay anh tiếp tục lời hứa đó với em!"

Khi chúc phúc cô xong, anh rời khỏi thánh đường.

Trưa hôm ấy, người ta thấy có một chàng trai chết trong công viên. Anh ngồi trên ghế đá với vẻ mặt thanh thản."

2016-09-05 22:26

Hai mươi ba năm trước, có một người con gái trẻ lang thang qua làng tôi, đầu bù tóc rối, gặp ai cũng cười cười, cũng chả ngại ngần ngồi tè trước mặt mọi người. Vì vậy, đàn bà trong làng đi qua cô gái thường nhổ nước bọt, có bà còn chạy lên trước dậm chân, đuổi “Cút cho xa!”. Thế nhưng cô gái không bỏ đi, vẫn cứ cười ngây dại quanh quẩn trong làng.                                                                         Hồi đó, cha tôi đã 35 tuổi. Cha làm việc ở bãi khai thác đá bị máy chém cụt tay trái, nhà lại quá nghèo, mãi không cưới được vợ. Bà nội thấy con điên có sắc vóc, thì động lòng, quyết định mang cô ta về nhà cho cha tôi, làm vợ, chờ bao giờ cô ta đẻ cho nhà tôi “đứa nối dõi” sẽ đuổi đi liền. Cha tôi dù trong lòng bất nhẫn, nhưng nhìn cảnh nhà, cắn răng đành chấp nhận. Thế là kết quả, cha tôi không phải mất đồng xu nào, nghiễm nhiên thành chú rể.

Khi mẹ sinh tôi, bà nội ẵm cháu, hóp cái miệng chẳng còn mấy cái răng vui sướng nói: “Cái con mẹ điên này, mà lại sinh cho bà cái đứa chống gậy rồi!”. Có điều sinh tôi ra, bà nội ẵm mất tôi, không bao giờ cho mẹ đến gần con.Mẹ chỉ muốn ôm tôi, bao nhiêu lần đứng trước mặt bà nội dùng hết sức gào lên: “Đưa, đưa tôi…” bà nội mặc kệ. Tôi còn trứng nước như thế, như khối thịt non, biết đâu mẹ lỡ tay vứt tôi đi đâu thì sao? Dù sao, mẹ cũng chỉ là con điên. Cứ mỗi khi mẹ khẩn cầu được bế tôi, bà nội lại trợn mắt lên chửi: “Mày đừng có hòng bế con, tao còn lâu mới đưa cho mày.

Tao mà phát hiện mày bế nó, tao đánh mày chết. Có đánh chưa chết thì tao cũng sẽ đuổi mày cút!”. Bà nội nói với vẻ kiên quyết và chắc chắn. Mẹ hiểu ra, mặt mẹ sợ hãi khủng khiếp, mỗi lần chỉ dám đứng ở xa xa ngó tôi. Cho dù vú mẹ sữa căng đầy cứng, nhưng tôi không được một ngụm sữa mẹ nào, bà nội đút từng thìa từng thìa nuôi cho tôi lớn. Bà nói, trong sữa mẹ có “bệnh thần kinh”, nếu lây sang tôi thì phiền lắm.

Hồi đó nhà tôi vẫn đang giãy giụa giữa vũng bùn lầy của nghèo đói. Đặc biệt là sau khi có thêm mẹ và tôi, nhà vẫn thường phải treo niêu. Bà nội quyết định đuổi mẹ, vì mẹ không những chỉ ngồi nhà ăn hại cơm nhà, còn thỉnh thoảng làm thành tiếng thị phi.

Một ngày, bà nội nấu một nồi cơm to, tự tay xúc đầy một bát cơm đưa cho mẹ, bảo: “Con dâu, nhà ta bây giờ nghèo lắm rồi, mẹ có lỗi với cô. Cô ăn hết bát cơm này đi, rồi đi tìm nhà nào giàu có hơn một tí mà ở, sau này cấm không được quay lại đây nữa, nghe chửa?”. Mẹ tôi vừa và một miếng cơm to vào mồm, nghe bà nội tôi hạ “lệnh tiễn khách” liền tỏ ra kinh ngạc, ngụm cơm đờ ra lã tã trong miệng. Mẹ nhìn tôi đang nằm trong lòng bà, lắp bắp kêu ai oán: “Đừng… đừng…”.

Bà nội sắt mặt lại, lấy tác phong uy nghiêm của bậc gia trưởng nghiêm giọng hét: “Con dâu điên mày ngang bướng cái gì, bướng thì chả có quả tốt lành gì đâu. Mày vốn lang thang khắp nơi, tao bao dung mày hai năm rồi, mày còn đòi cái gì nữa? Ăn hết bát đấy rồi đi đi, nghe thấy chưa hả?”. Nói đoạn bà nội lôi sau cửa ra cái xẻng, đập thật mạnh xuống nền đất như Dư Thái Quân nắm gậy đầu rồng, “phầm!” một tiếng.

Mẹ sợ chết giấc, khiếp nhược lén nhìn bà nội, lại chậm rãi cúi đầu nhìn xuống bát cơm trước mặt, có nước mắt rưới trên những hạt cơm trắng nhệch. Dưới cái nhìn giám sát, mẹ chợt có một cử động kỳ quặc, mẹ chia cơm trong bát một phần lớn sang cái bát không khác, rồi nhìn bà một cách đáng thương hại.

Bà nội ngồi thẫn thờ, hoá ra, mẹ muốn nói với bà rằng, mỗi bữa mẹ sẽ chỉ ăn nửa bát, chỉ mong bà đừng đuổi mẹ đi. Bà nội trong lòng như bị ai vò cho mấy nắm, bà nội cũng là đàn bà, sự cứng rắn của bà cũng chỉ là vỏ ngoài. Bà nội quay đầu đi, nuốt những nước mắt nóng đi, rồi quay lại sắt mặt nói: “Ăn mau ăn mau, ăn xong còn đi.

Ở nhà này cô cũng chết đói thôi!”. Mẹ tôi dường như tuyệt vọng, đến ngay cả nửa bát cơm con cũng không ăn, thập thễnh bước ra khỏi cửa, nhưng mẹ đứng ở bậc cửa rất lâu không bước ra. Bà nội dằn lòng đuổi: “Cô đi, cô đi, đừng có quay đầu lại. Dưới gầm trời này còn nhiều nhà người ta giàu!”. Mẹ tôi quay lại, đưa một tay ra phía lòng bà, thì ra, mẹ muốn được ôm tôi một tí.

Bà nội lưỡng lự một lúc, rồi đưa tôi trong bọc tã lót cho mẹ. Lần đầu tiên mẹ được ẵm tôi vào lòng, môi nhắp nhắp cười, cười hạnh phúc rạng rỡ. Còn bà nội như gặp quân thù, hai tay đỡ sẵn dưới thân tôi, chỉ sợ mẹ lên cơn điên, quăng tôi đi như quăng rác. Mẹ ôm tôi chưa được ba phút, bà nội không đợi được giằng tôi trở lại, rồi vào nhà cài chặt then cửa lại.

Khi tôi bắt đầu lờ mờ hiểu biết một chút, tôi mới phát hiện, ngoài tôi ra, bọn trẻ chơi cùng tôi đều có mẹ. Tôi tìm cha đòi, tìm bà đòi, họ đều nói, mẹ tôi chết rồi. Nhưng bọn bạn cùng làng đều bảo tôi: “Mẹ mày là một con điên, bị bà mày đuổi đi rồi.” Tôi tìm bà nội vòi vĩnh, đòi bà phải trả mẹ lại, còn chửi bà là đồ “bà lang sói”, thậm chí hất tung mọi cơm rau bà bưng cho tôi. Ngày đó, tôi làm gì biết “điên” nghĩa là cái gì đâu, tôi chỉ cảm thấy nhớ mẹ tôi vô cùng, mẹ trông như thế nào nhỉ? mẹ còn sống không?

Không ngờ, năm tôi sáu tuổi, mẹ tôi trở về sau 5 năm lang thang.

Hôm đó, mấy đứa nhóc bạn tôi chạy như bay tới báo: “Thụ, mau đi xem, mẹ mày về rồi kìa, mẹ bị điên của mày về rồi!” Tôi mừng quá đít nhổng nhổng, co giò chạy vội ra ngoài, bà nội và cha cũng chạy theo tôi. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy mẹ, kể từ khi biết nhớ. Người đàn bà đó vẫn áo quần rách nát, tóc tai còn những vụn cỏ khô vàng khè, có trời mới biết là do ngủ đêm trong đống cỏ nào. Mẹ không dám bước vào cửa, nhưng mặt hướng về phía nhà tôi, ngồi trên một hòn đá cạnh ruộng lúa trước làng, trong tay còn cầm một quả bóng bay bẩn thỉu.

Khi tôi và lũ trẻ đứng trước mặt mẹ, mẹ cuống cuồng nhìn trong đám tôi tìm con trai mẹ. Cuối cùng mẹ dán chặt mắt vào tôi, nhìn tôi chòng chọc, nhếch mép bảo: “Thụ… bóng… bóng…”. Mẹ đứng lên, liên tục giơ lên quả bóng bay trong tay, dúi vào lòng tôi với vẻ nịnh nọt. Tôi thì liên tục lùi lại. Tôi thất vọng ghê gớm, không ngờ người mẹ ngày đêm tôi nhớ thương lại là cái hình người này. Một thằng cu đứng cạnh tôi kêu to: “Thụ, bây giờ mày biết con điên là thế nào chưa? Là mẹ mày như thế này đấy!”

Tôi tức tối đáp lại nó: “Nó là mẹ mày ấy! Mẹ mày mới là con điên ấy, mẹ mày mới là thế này!” Tôi quay đầu chạy trốn. Người mẹ bị điên này tôi không thèm. Bà nội và bố thì lại đưa mẹ về nhà. Năm đó, bà nội đuổi mẹ đi rồi, lương tâm bà bị chất vấn dày vò, bà càng ngày càng già, trái tim bà cũng không còn sắt thép được nữa, nên bà chủ động đưa mẹ về, còn tôi lại bực bội, bởi mẹ đã làm tôi mất thể diện.

Tôi không bao giờ tươi tỉnh với mẹ, chưa bao giờ chủ động nói với mẹ, càng không bao giờ gọi “Mẹ!”, khi phải trao đổi với mẹ, tôi gào là chủ yếu, mẹ không bao giờ dám hé miệng. Nhà không thể nuôi không mẹ mãi, bà nội quyết định huấn luyện cho mẹ làm việc vặt. Khi đi làm đồng, bà nội dắt mẹ đi “quan sát học hỏi”, bà bảo mẹ không nghe lời sẽ bị đánh đòn.

Sau một thời gian, bà nội nghĩ mẹ đã được dạy dỗ tương đối rồi, liền để mẹ tự đi cắt cỏ lợn. Ai ngờ mẹ chỉ cắt nửa tiếng đã xong cả hai bồ “cỏ lợn”. Bà nội vừa nhìn đã tá hỏa sợ hãi, cỏ mẹ cắt là lúa giống vừa làm đồng trỗ bông trong ruộng nhà người ta. Bà nội vừa sợ vừa giận phát cuồng chửi rủa: “Con mẹ điên lúa và cỏ mà không phân biệt được…

” Bà nội còn đang chưa biết nên xoay xở ra sao, thì nhà có ruộng bị cắt lúa tìm tới, mắng bà cố ý dạy con dâu làm càn. Bà nội tôi lửa giận bốc phừng phừng, trước mặt người ta lấy gậy đánh vào eo lưng con dâu, chửi: “Đánh chết con điên này, mày cút ngay đi cho bà…”

Mẹ tuy điên, nhưng vẫn biết đau, mẹ nhảy nhỏm lên chạy trốn đầu gậy, miệng phát ra những tiếng lắp bắp sợ hãi: “Đừng… đừng…”. Sau rồi, nhà người ta cũng cảm thấy chướng mắt, chủ động bảo: “Thôi, chúng tôi cũng chẳng bắt đền nữa. Sau này giữ cô ta chặt một tí là được…”. Sau khi cơn sóng gió qua, mẹ oại người dưới đất thút thít khóc.

Tôi khinh bỉ bảo: “Cỏ với lúa mà cũng chả phân biệt được, mày đúng là lợn!” Lời vừa dứt, gáy tôi bị một cái tát lật, là bà. Bà trừng mắt bảo tôi: “Thằng ngu kia, mày nói cái gì đấy? Mày còn thế này nữa? Đấy là mẹ mày đấy!” Tôi vùng vằng bĩu môi: “Cháu không có loại mẹ điên khùng thế này!”

“A, mày càng ngày càng láo. Xem bà có đánh mày không!” Bà nội lại giơ tay lên, lúc này chỉ thấy mẹ như cái lò xo bật từ dưới đất lên, che giữa bà nội và tôi, mẹ chỉ tay vào đầu mẹ, kêu thảng thốt: “Đánh tôi, đánh tôi!”

Tôi hiểu rồi, mẹ bảo bà nội đánh mẹ, đừng đánh tôi. Cánh tay bà trên không trung thõng xuống, miệng lẩm bẩm: “Con mẹ điên này, trong lòng nó cũng biết thương con đây!”. Tôi vào lớp một, cha được một hộ chuyên nuôi cá làng bên mời đi canh hồ cá, mỗi tháng lương 50 tệ. Mẹ vẫn đi làm ruộng dưới sự chỉ bảo của bà, chủ yếu là đi cắt cỏ lợn, mẹ cũng không còn gây ra vụ rầy rà nào lớn nữa.

Nhớ một ngày mùa đông đói rét năm tôi học lớp ba, trời đột ngột đổ mưa, bà nội sai mẹ mang ô cho tôi. Có lẽ trên đường đến trường tôi mẹ đã ngã ì oạch mấy lần, toàn thân trông như con khỉ lấm bùn, mẹ đứng ở ngoài cửa sổ lớp học nhìn tôi cười ngớ ngẩn, miệng còn gọi tôi: “Thụ… ô…”.

Có mấy đứa bạn tôi cười khúc khích, tôi như ngồi trên bàn chông, oán hận mẹ khủng khiếp, hận mẹ không biết điều, hận mẹ làm tôi xấu hổ, càng hận thằng Phạm Gia Hỷ cầm đầu trêu chọc. Trong lúc nó còn đang khoa trương bắt chước mẹ, tôi chộp cái hộp bút trước mặt, đập thật mạnh cho nó một phát, nhưng bị Phạm Gia Hỷ tránh được.

Nó xông tới bóp cổ tôi, chúng tôi giằng co đánh nhau. Tôi nhỏ con, vốn không phải là đối thủ của nó, bị nó dễ dàng đè xuống đất. Lúc này, chỉ nghe một tiếng “vút” kéo dài từ bên ngoài lớp học, mẹ giống như một đại hiệp “bay” ào vào, một tay tóm cổ Phạm Gia Hỷ, đẩy ra tận ngoài cửa lớp. Ai cũng bảo người điên rất khỏe, thật sự đúng là như vậy. Mẹ dùng hai tay nhấc bổng thằng bắt nạt tôi lên trên không trung, nó kinh sợ kêu khóc gọi bố mẹ, một chân béo ị khua khoắng đạp loạn xạ trên không trung. Mẹ không thèm để ý, vứt nó vào ao nước cạnh cổng trường, rồi mặt thản nhiên, mẹ đi ra.

Mẹ vì tôi gây ra đại hoạ, mẹ lại làm như không có việc gì xảy ra. Trước mặt tôi, mẹ lại có vẻ khiếp nhược, nhìn tôi vẻ muốn lấy lòng. Tôi hiểu ra đây là tình yêu của mẹ, dù đầu óc mẹ không tỉnh táo, thì tình yêu của mẹ vẫn tỉnh táo, vì con trai của mẹ bị người ta bắt nạt. Lúc đó tôi không kìm được kêu lên: “Mẹ!” đây là tiếng gọi đầu tiên kể từ khi tôi biết nói.

Mẹ sững sờ cả người, nhìn tôi rất lâu, rồi y hệt như một đứa trẻ con, mặt mẹ đỏ hồng lên, cười ngớ ngẩn. Hôm đó, lần đầu tiên hai mẹ con tôi cùng che một cái ô về nhà. Tôi kể sự tình cho bà nội nghe, bà nội sợ rụng rời ngã ngồi lên ghế, vội vã nhờ người đi gọi cha về. Cha vừa bước vào nhà, một đám người tráng niên vạm vỡ tay dao tay thước xông vào nhà tôi, không cần hỏi han trắng đen gì, trước tiên đập phá mọi bát đũa vò hũ trong nhà nát như tương, trong nhà như vừa có động đất cấp chín.

Đây là những người do nhà Phạm Gia Hỷ nhờ tới, bố Phạm hung hãn chỉ vào cha tôi nói: “Con trai tao sợ quá đã phát điên rồi, hiện đang nằm nhà thương. Nhà mày mà không mang 1000 tệ trả tiền thuốc thang, mẹ mày tao cho một mồi lửa đốt tan cái nhà mày ra.”

Một nghìn tệ? Cha đi làm một tháng chỉ 50 tệ! Nhìn những người sát khí đằng đằng nhà họ Phạm, cha tôi mắt đỏ lên dần, cha nhìn mẹ với ánh mắt cực kỳ khủng khiếp, một tay nhanh như cắt dỡ thắt lưng da, đánh tới tấp khắp đầu mặt mẹ. Một trận lại một trận, mẹ chỉ còn như một con chuột khiếp hãi run rẩy, lại như một con thú săn đã bị dồn vào đường chết, nhảy lên hãi hùng, chạy trốn, cả đời tôi không thể quên tiếng thắt lưng da vụt lạnh lùng lên thân mẹ và những tiếng thê thiết mẹ kêu. Sau đó phải trưởng đồn cảnh sát đến ngăn bàn tay bạo lực của cha.

Kết quả hoà giải của đồn cảnh sát là: Cả hai bên đều có tổn thất, cả hai không nợ nần gì nhau cả. Ai còn gây sự sẽ bắt luôn người đó. Đám người đi rồi, cha tôi nhìn khắp nhà mảnh vỡ nồi niêu bát đũa tan tành, lại nhìn mẹ tôi vết roi đầy mình, cha tôi bất ngờ ôm mẹ tôi vào lòng khóc thảm thiết.

“Mẹ điên ơi, không phải là tôi muốn đánh mẹ, mà nếu như tôi không đánh thì việc này không thể dàn xếp nổi, nhà mình làm gì có tiền mà đền cho người. Bởi nghèo khổ quá mà thành hoạ đấy thôi!”. Cha lại nhìn tôi nói: “Thụ, con phải cố mà học lên đại học. Không thì, nhà ta cứ bị người khác bắt nạt suốt đời, nhé!”. Tôi gật đầu, tôi hiểu.

Mùa hè năm 2000, tôi thi đỗ vào trung học với kết quả xuất sắc. Bà nội tôi vì làm việc cực nhọc cả đời mà mất trước đó, gia cảnh ngày càng khó khăn hơn. Cục Dân Chính khu tự trị Ân Thi (Hồ Bắc) xếp nhà tôi thuộc diện đặc biệt nghèo đói, mỗi tháng trợ cấp 40 tệ. Trường tôi học cũng giảm bớt học phí cho tôi, nhờ thế tôi mới có thể học tiếp.

Vì học nội trú, bài vở nhiều, tôi rất ít khi về nhà. Cha tôi vẫn đi làm thuê 50 tệ một tháng, gánh tiếp tế cho tôi đặt lên vai mẹ, không ai thay thế được. Mỗi lần bà thím nhà bên giúp nấu xong thức ăn, đưa cho mẹ mang đi. Hai mươi ki lô mét đường núi ngoằn ngoèo ruột dê làm khổ mẹ phải tốn sức ghi nhớ đường đi, gió tuyết cũng vẫn đi. Và thật là kỳ tích, hễ bất cứ việc gì làm vì con trai, mẹ đều không điên tí nào. Ngoài tình yêu mẫu tử ra, tôi không còn cách giải thích nào khác. Y học cũng nên giải thích khám phá hiện tượng này.

27/4/2003, lại là một chủ nhật, mẹ lại đến, không chỉ mang đồ ăn cho tôi, mẹ còn mang đến hơn chục quả đào dại. Tôi cầm một quả, cắn một miếng, cười hỏi mẹ: “Ngọt quá, ở đâu ra?” Mẹ nói: “Tôi… tôi hái…” không ngờ mẹ tôi cũng biết hái cả đào dại, tôi chân thành khen mẹ: “Mẹ, mẹ càng ngày càng tài giỏi!”. Mẹ cười hì hì.

Trước lúc mẹ về, tôi theo thói quen dặn dò mẹ phải cẩn thận an toàn, mẹ ờ ờ trả lời. Tiễn mẹ xong, tôi lại bận rộn ôn tập trước kỳ thi cuối cùng của thời phổ thông. Ngày hôm sau, khi đang ở trên lớp, bà thím vội vã chạy đến trường, nhờ thầy giáo gọi tôi ra ngoài cửa. Thím hỏi tôi, mẹ tôi có đến đưa tiếp tế đồ ăn không? Tôi nói đưa rồi, hôm qua mẹ về rồi.

Thím nói: “Không, mẹ mày đến giờ vẫn chưa về nhà!” Tim tôi thót lên một cái, mẹ tôi chắc không đi lạc đường? Chặng đường này mẹ đã đi ba năm rồi, có lẽ không thể lạc được. Thím hỏi: “Mẹ mày có nói gì không?” Tôi bảo không, mẹ chỉ cho cháu chục quả đào tươi. Thím đập hai tay:” Thôi chết rồi, hỏng rồi, có lẽ vì mấy quả đào dại rồi!” Thím kêu tôi xin nghỉ học, chúng tôi đi men theo đường núi về tìm. Đường về quả thực có mấy cây đào dại, trên cây chỉ lơ thơ vài quả cọc, bởi nếu mọc ở vách đá mới còn giữ được quả.

Chúng tôi cùng lúc nhìn thấy trên thân cây đào có một vết gãy cành, dưới cây là vực sâu trăm thước. Thím nhìn tôi rồi nói: “Chúng ta đi xuống khe vách đá tìm!” Tôi nói: “Thím, thím đừng doạ cháu…”. Thím không nói năng kéo tôi đi xuống vách núi…

Mẹ nằm yên tĩnh dưới khe núi, những trái đào dại vương vãi xung quanh, trong tay mẹ còn nắm chặt một quả, máu trên người mẹ đã cứng lại thành đám màu đen nặng nề. Tôi đau đớn tới mức ngũ tạng như vỡ ra, ôm chặt cứng lấy mẹ, gọi: “Mẹ ơi, Mẹ đau khổ của con ơi! Con hối hận đã nói rằng đào này ngọt! Chính là con đã lấy mạng của mẹ… Mẹ ơi, mẹ sống chẳng được hưởng sung sướng ngày nào…” Tôi sát đầu tôi vào khuôn mặt lạnh cứng của mẹ, khóc tới mức những hòn đá dại trên đỉnh núi cũng rớt nước mắt theo tôi.

2016-09-03 23:11

Người mẹ góa bụa ở vậy, chị quyết không đi bước nữa. Chị biết, bây giờ chị là chỗ dựa duy nhất cho con trai mình. Chị cặm cụi, chăm chỉ gieo trồng trên thửa ruộng chật hẹp, tài sản quý giá nhất của hai mẹ con chị. Ngày qua ngày, năm nối năm, những tấm giấy khen của cậu con trai hiếu học dán kín cả bức tường vôi nham nhở. Nhìn con trai ngày một lớn lên, ngoan ngoãn, học hành giỏi giang, nước mắt bỗng lăn trên gò má chị.

Câu chuyện cảm động khiến cả thế giới nghẹn ngào khóc

 

Học hết cấp hai, cậu thi đậu vào trường cấp ba trọng điểm của thành phố. Gánh nặng lại oằn lên vai người mẹ. Thế nhưng không may thay, khi giấy báo trúng tuyển về đến tay cậu cũng là lúc mẹ cậu ngã bệnh. Căn bệnh quái ác làm chị liệt nửa chi dưới. Vốn là lao động chính của gia đình, giờ chị chẳng thể đi lại bình thường như xưa nữa nói chi đến chuyện làm nông. Cậu bé vốn hiểu chuyện, thương mẹ vất vả, cậu xin nghỉ học:

- Mẹ này, con nghỉ học thôi, ở nhà làm ruộng thay mẹ. Đi học, tiền đâu mà đóng học phí, tiền sinh hoạt phí, lại còn một tháng nộp 15 cân gạo nữa, nhà mình biết lấy đâu ra.

- Có thế nào con cũng không được bỏ học. Con là niềm tự hào của mẹ. Chỉ cần con chăm chỉ học hành, còn những việc khác, con không phải bận tâm

Hai mẹ con tranh luận rất lâu, cậu kiên quyết không đi học nữa vì không muốn mẹ mình khổ. Cậu trở nên ngang bướng và lì lợm. Phải đến khi nóng nảy quá không kiềm chế được, mẹ cậu giơ tay tát cậu một cái vào má, cậu mới sững người lại. Đây là cái tát đầu tiên trong đời cậu con trai mười sáu tuổi. Mẹ cậu ngồi thụp xuống đất và khóc nức nở…

Nghe mẹ, cậu khăn gói vào trường nhập học. Lòng cậu nặng trĩu. Người mẹ đứng lặng hồi lâu, nhìn bóng con trai khuất dần…

Ít lâu sau, có một người mẹ lặc lè vác bao tải dứa, chân thấp chân cao đến phòng giáo vụ. Chị nộp gạo cho con trai. Chị là người đến muộn nhất. Đặt bao gạo xuống đất, chị đứng thở hổn hển một hồi lâu rồi nem nép đi vào.

Câu chuyện cảm động khiến cả thế giới nghẹn ngào khóc

Thầy Hùng phòng giáo vụ nhìn chị, nói:

-Chị đặt lên cân đi. Mở túi gạo ra cho tôi kiểm tra.

Chị cẩn thận tháo túi.

Liếc qua túi gạo, hàng lông mày của thầy khẽ cau lại, giọng lạnh băng:

-Thật chẳng biết nên nói thế nào. Tôi không hiểu sao các vị phụ huynh cứ thích mua thứ gạo rẻ tiền đến thế cho con mình ăn. Đấy, chị xem. Gạo của chị lẫn lộn đủ thứ, vừa có gạo trắng vừa có gạo lức lẫn gạo mốc xanh đỏ, cả cám gạo nữa, đây còn có cả ngô nữa… Thử hỏi, gạo thế này, chúng tôi làm sao mà nấu cho các em ăn được. Thầy vừa nói vừa lắc đầu.

- Nhận vào.

Thầy nói, không ngẩng đầu lên, đánh dấu vào bảng tên của học sinh.

Mặt người mẹ đỏ ửng lên. Chị khẽ khàng đến bên thầy nói:

-Tôi có 50.000 đồng, thầy có thể bổ sung vào thêm cho cháu để phụ tiền sinh hoạt phí được không thưa thầy?

-Thôi, chị cầm lấy để đi đường uống nước.

Thầy nói và vẫn không ngẩng đầu lên nhìn người phụ nữ tội nghiệp đang loay hoay, khổ sở, mặt đỏ ửng lên, chân tay thừa thải vì chẳng biết làm thế nào. Chị chào thầy rồi lại bước thấp bước cao ra về.

Đầu tháng sau, chị lại đến nộp gạo cho con trai. Thầy lại mở túi gạo ra kiểm tra rồi lại cau mày, lắc đầu. Thầy có vẻ lạnh lùng, ác cảm:

- Chị lại nộp loại gạo như thế này sao? Tôi đã nói phụ huynh nộp gạo gì, chúng tôi cũng nhận, nhưng làm ơn phân loại ra, đừng trộn chung như thế này. Chúng tôi làm sao mà nấu cơm cho ngon để các em ăn được? Chị nghĩ thử xem, với loại gạo hổ lốn thế này, liệu chúng tôi có thể nấu cơm chín được không? Phụ huynh như các chị không thấy thương con mình sao?

- Thầy thông cảm. Thầy nhận cho, ruộng nhà tôi trồng được chỉ có thế ! Người phụ nữ bối rối.

- Thật buồn cười cái nhà chị này ! Một mảnh ruộng nhà chị có thể trồng đến hàng trăm thứ lúa thế sao? Nhận vào! Giọng thầy gằn từng tiếng và vẫn không ngẩng đầu lên nhìn chị.

Người mẹ im bặt, mặt chị trở nên trắng bệch, nhợt nhạt. Chị lí nhí cảm ơn thầy rồi lại lặng lẽ bước thấp, bước cao ra về. Dáng chị liêu xiêu, đổ vẹo trong cái nắng trưa hầm hập như đổ lửa.

Lại sang đầu tháng thứ ba của kỳ nộp gạo. Chị lại đến. Vẫn dáng đi xiêu vẹo, mồ hôi mướt mải trên trán, ướt đẫm lưng áo của người mẹ trẻ. Bao gạo nặng dường như quá sức với chị.

Thầy lại đích thân mở túi gạo ra kiểm tra. Lần này, nét giận dữ in hằn trên mặt thầy. Thầy rành rọt từng tiếng một như nhắc để người phụ nữ ấy nhớ:

- Tôi đã nói với chị thế nào. Lần này tôi quyết không nhân nhượng chị nữa. Chị làm mẹ mà sao ngoan cố không thay đổi thế này. Chị mang về đi. Tôi không nhận !

Người mẹ thả phịch bao gạo xuống đất. Dường như bao nỗi ấm ức, đau khổ và bất lực bị dồn nén bao ngày đột nhiên bừng phát. Chị khóc. Hai hàng nước mắt nóng hổi, chan chứa trên gương mặt sớm hằn lên nét cam chịu và cùng quẫn. Có lẽ, chị khóc vì tủi thân và xấu hổ. Khóc vì lực bất tòng tâm.

Thầy Hùng kinh ngạc, không hiểu đã nói gì quá lời khiến cho người phụ nữ trẻ khóc tấm tức đến thế. Chị kéo ống quần lên để lộ ra đôi chân dị dạng. Một bên chân quắt queo lại.

- Thưa với thầy, gạo này là do tôi… Tôi đi ăn xin, gom góp lại bao ngày mới có được. Chẳng giấu gì thầy, chân cẳng tôi thế này, tôi làm ruộng thế nào được nữa. Cháu nó sớm hiểu chuyện, đòi bỏ học ở nhà giúp mẹ làm ruộng. Thế nhưng tôi kiên quyết không cho, kiên quyết không để con tôi thất học. Có học mới mong thoát khỏi cảnh cơ cực này. Nhà chỉ có hai mẹ con, cha cháu mất sớm… Thầy thương tình, thầy nhận giúp cho. Không nộp gạo, con tôi thất học mất !

Người mẹ trẻ này đều đặn ngày nào cũng thế. Trời còn tờ mờ, khi xóm làng còn chưa thức giấc, chị lặng lẽ chống gậy, lê mình rời khỏi thôn. Chị đi khắp hang cùng,ngõ hẻm xóm khác xin gạo. Đi mãi đến tối mịt mới âm thầm trở về. Chị không muốn cho mọi người trong thôn biết.

Lần này người bị xúc động mạnh lại là thầy Hùng. Thầy đứng lặng hồi lâu rôi nhẹ nhàng đỡ chị đứng lên. Giọng thầy nhỏ nhẹ :

- Chị đứng lên đi, người mẹ trẻ ! Chị làm tôi thực sự bất ngờ. Tôi đã có lời không phải với chị. Thôi thế này, tôi nhận. Tôi sẽ thông báo với trường về hoàn cảnh của em học sinh này, để trường có chế độ học bổng hỗ trợ cho học sinh vượt khó.

Người mẹ trẻ đột nhiên trở nên cuống quýt và hoảng hốt. Chị gần như chắp tay lạy thầy. Giọng chị van lơn:

- Xin thầy. Tôi có thể lo cho cháu, dù không đủ đầy như các bạn nhưng tôi lo được. Khổ mấy, vất vả mấy tôi cũng chịu được. Chỉ xin thầy đừng cho cháu hay chuyện này. Đây là bí mật của tôi, mong thầy giữ kín giùm cho.

Chị kính cẩn cúi đầu chào thầy như người mà chị mang một hàm ơn lớn, đưa tay quệt mắt rồi lại nặng nhọc, liêu xiêu ra về.

Lòng thầy xót xa.

Thầy Hùng đem câu chuyện cảm động này báo với hiệu trưởng. Ban giám hiệu trường giữ bí mật này tuyệt đối. Nhà trường miễn phí toàn bộ học phí và sinh hoạt phí cho cậu học sinh có hoàn cảnh đặc biệt này. Ngoài ra,học lực của cậu rất khá, đủ tiêu chuẩn nhận được học bổng của trường.

Cuối cấp, cậu dẫn đầu trong danh sách những học sinh xuất sắc của trường. Cậu thi đậu vào trường đại học danh tiếng nhất của Thủ Đô. Trong buổi lễ vinh danh những học sinh ưu tú, khi tên cậu được xướng lên đầu tiên, mẹ cậu lặng lẽ đứng ở một góc khuất, mỉm cười sung sướng.

Có một điều rất lạ rằng trên sân khấu hôm ấy, có ba bao tải dứa sù sì được đặt trang trọng ở một góc phía ngoài cùng, nơi mọi người có thể dể dàng nhìn thấy nhất. Ai cũng thắc mắc,không hiểu bên trong ấy chứa thứ gì.

Trong buổi lễ trang nghiêm ấy, thầy hiệu trưởng rất xúc động và kể lại câu chuyện người mẹ trẻ đi ăn xin nuôi con học thành tài. Cả trường lặng đi vì xúc động. Thầy hiệu trưởng ra dấu cho thầy Hùng phòng giáo vụ đến mở ba bao tải ấy ra. Đó là ba bao gạo mà người mẹ với đôi chân tật nguyền lặn lội khắp nơi xin về.

Thầy nói:

- Đây là những hạt gạo mang nặng mồ hôi và nặng tình của người mẹ yêu con hết mực. Những hạt gạo đáng quý này, tiền, vàng cũng không thể mua nổi. Sau đây, chúng tôi kính mời người mẹ vĩ đại ấy lên sân khấu.

Cả trường lại một lần nữa lặng người đi vì kinh ngạc. Cả trường dồn mắt về phía người phụ nữ chân chất, quê mùa đang được thầy Hùng dìu từng bước khó nhọc bước lên sân khấu.

Cậu con trai cũng quay đầu nhìn lại. Cậu há hốc miệng kinh ngạc. Cậu không thể ngờ rằng người mẹ vĩ đại ấy không ai khác chính là người mẹ thân yêu của cậu.

- Chúng tôi biết, kể ra câu chuyện này sẽ khiến cậu học sinh ưu tú nhất trường bị chấn động rất mạnh về tâm lý. Thế nhưng, chúng tôi cũng mạn phép được nói ra vì đó là tấm gương sáng, tấm lòng yêu thương con vô bờ bến của người mẹ. Điều đó hết sức đáng quý và đáng được trân trọng vô cùng. Chúng tôi muốn thông qua câu chuyện cảm động này, giáo dục các em học sinh thân yêu của chúng ta về đạo đức và lối sống, về tình người và những nghĩa cử cao đẹp. Hôm nay, một lần nữa chúng ta vinh danh những người cha, người mẹ đã cống hiến, hy sinh cả đời mình vì tương lai con em…

Giọng thầy hiệu trưởng đều đều, ấm áp và hết sức xúc động. Tai cậu ù đi, cậu chẳng nghe thấy gì nữa cả,mắt cậu nhòe nước. Mẹ cậu đứng đó, gầy gò, khắc khổ, mái tóc đã sớm điểm bạc, mắt bà cũng chan chứa niềm hạnh phúc và ánh mắt ấm áp, yêu thương ấy đang hướng về phía cậu với cái nhìn trìu mến.

Người phụ nữ ấy run run vì chưa bao giờ đứng trước đám đông. Run run vì những lời tốt đẹp mà thầy hiệu trưởng đã giành cho mình. Với chị, đơn giản, tất cả chỉ xuất phát từ tình yêu bao la mà chị giành cho con trai. Chị không nghĩ được thế nào là sự hy sinh hay đạo lý lớn lao ấy.

Cậu con trai cao lớn đứng vụt dậy, chạy lên ôm chầm lấy mẹ mà mếu máo khóc thành tiếng:

- Mẹ ơi!!!!!!

2016-09-03 22:28
Lúc nó ra đời, kế hoạch hóa gia
đình quản rất ngặt, trong thôn chỉ có
hai nhà có em bé. Một nhà nếu không
trốn đi vùng khác thì bị phạt tiền, mỗi
nó đường đường chính chính oe oe
chào đời làm con cưng. Không phải vì nhà nó có
quyền có thế mà là vì anh
trai nó vốn mang bệnh não bẩm sinh,
dân gian gọi là bệnh đần.
Mẹ nó cầm cây roi trên tay dọa anh nó:
"Vĩnh viễn không được lại gần em
nghe chưa". Vì sợ anh làm hại nó nên mẹcấm
anh vào phòng của nó. Đến
nỗi ăn cơm cũng bắt anh ấy ăn một
mình trong căn phòng nhỏ. Anh hay
lén lút ngồi xổm bên ngoài khung
cửa sổ nhìn trộm nó, thấy em trai là
anh sung sướng cười, nước bọt theo khóe miệng
chảy xuống... Thật tình lúc nhỏ anh trai cũng
đượccưng lắm, đến khi những đứa trẻ
cùng tuổi tập nói tập đi thì anh nó vẫn
ngốc dại, không mở miệng nói được
từ nào. Khám bệnh xong mới biết anh
nó bị bệnh não bẩm sinh. Ông bà nội trúthết
thất vọng và uất ức lên đầu bố
mẹ nó, mẹ nó đem hết oan ức đổ lên
đầu anh nó, hễ gặp một chuyện nhỏ
là anh nó phải chịu một trận mưa roi.
Có lúc mẹ ôm nó phơi nắng trong
vườn, anh nó cẩn thận mon men đến gần, thích
quá anh đưa tay sờ lên má
nó. Mẹ nó như sợ một bệnh dịch gì vội
bồng nó đi chỗ khác, mắng nhiếc anh
nó: "Không được lại gần em, mày
muốn truyền bệnh cho em à?".
Một lần, mẹ không có nhà. Từ xa, anh ngắm mợ
bồng nó trên tay, vẫn là
cười ngốc thôi. Mợ xót lòng, vẫy tay
gọi: "Đến đây cầm tay em một tí này".
Anh nó vội trốn đi, miệng lắp bắp nói
liên tục không rõ: "Không... không
cầm... truyền bệnh, truyền bệnh". Hôm đómợ
khóc òa, anh nó đưa tay
lên lau nước mắt cho mợ, vẫn là cười
ngốc thôi. 2. Nó lớn dần, đang thời tập nói. Mấy
lần nó huơ tay lên, bò tới phía anh.
Anh nó mừng quá nhảy cẫng lên. Mẹ
nó tới kịp, vội vội vàng vàng bồng nó
đi chỗ khác.
Nhìn những đứa trẻ khác mút kem que, anh nó
liếm môi, cảm thấy nóng
và khát lắm. Bọn nhóc nói nếu anh
chịu làm chó tụi nó sẽ cho kem. Anh
nó làm chó bò trên đất, nhưng bọn
nhóc quỵt kem và cười ầm lên. Bằng
một động tác nhanh gọn, anh nó nhổm người
lên, như điên dại cướp
lấy que kem. Bọn nhóc sợ quá khóc
rống. Anh nó cầm chiến lợi phẩm chạy
về nhà, không biết rằng trên đường
que kem tan dần, tan dần. Về đến nhà
kem chỉ còn một miếng nhỏ tội nghiệp mà thôi.
Nó đang chơi ở vườn
sau, nhân lúc mẹ không để ý, anh
đem kem đến trước mặt nó và nói:
"Ăn... ăn... em ăn đi". Mẹ nó thấy anh cầm cái
que như đang
ra hiệu gì đấy, vội chạy đến xô anh
ngã nhoài ra đất, que kem lấm lem
đầy đất, anh nó ngẩn người nhìn một
lúc lâu rồi ngoác miệng khóc.
Nó biết nói nhưng chưa từng gọi một tiếng anh.
Anh nó hi vọng mình có thể
như bao người anh khác được em trai
là nó gọi một tiếng anh. Vì vậy lúc nó
đang đùa nghịch ở sân sau, anh đứng
phía ngoài xa ba mét, lấy hết sức hét:
"Anh, anh". Anh muốn nó nghe thấy sẽ học được
cách gọi anh. Một lần anh
đang cố gắng hét thật to, mẹ mắng
nhiếc anh và đuổi đi chỗ khác chơi.
Lúc đó nó ngước mắt lên nhìn anh,
đột nhiên gọi thật rõ một tiếng: "Anh".
Anh nó chưa bao giờ vui như thế, hoa chân múa
tay, bỗng nhiên chạy đến
ôm nó thật chặt, nước mắt nước mũi
tèm lem đầy vai áo nó. 3. Từ nhỏ nó đã bịngười
ta gọi là "em
thằng ngốc". Lớn lên, nó ghét cách
gọi này. Bởi vậy nó luôn mặc cảm và
hận ghét anh nó.
Một lần, cũng vì chính cách gọi này mà
nó bị người ta đánh. Nó bị lũ bạn đè lên người.
Bỗng nhiên lũ bạn bị ai đó
nhấc lên - là anh trai nó.
Nó chưa bao giờ thấy anh nó mạnh
mẽ như thế, nhấc bổng cả lũ bạn nó
lên, quật ngã chúng ra đất. Lũ bạn
vừa khóc vừa thét đau. Nó thấy sợ, rắc rối rồi,
bố chắc chắn sẽ phạt nó.
Phút ấy nó hận mẹ tận xương tủy vì
sao lại sinh cho nó một ông anh trai
đần độn như thế. Nó dùng hết sức
đẩy anh trai ra, hét rằng: "Ai bảo anh
quản chuyện người khác, anh là thằng ngốc".
Anh nó ngã ra đất, thẫn
thờ nhìn theo bóng nó khuất xa dần.
Hôm đó, bố bắt hai anh em quỳ ra đất
rồi dùng roi mây quất tới tấp. Anh bò
lên người nó, run rẩy nói: "Đánh...
đánh con, đừng đánh em". Mấy hôm sau mẹ
mang kẹo từ thành
phố về, chia cho nó tám viên, anh nó
ba viên. Không chỉ là chia kẹo, những
lần khác anh nó vẫn chịu vậy. Sáng
sớm, anh đứng sau cửa gương đợi nó
đi ra, xòe bàn tay có hai viên kẹo. Nó lờ đi, coi
như không thấy gì. Anh nó
lại chạy đến trước mặt, xòe bàn tay có
ba viên kẹo và nói: "Ăn... ăn, em ăn
đi".
Không biết vì sao lần này nó đột
nhiên không cần, anh nó chạy theo quấnquýt cả
chân, không nói lời nào,
nhét cả ba viên kẹo vào mồm nó.
Lúc kẹo trôi qua khỏi họng, nó thấy
rõ mắt anh trai đẫm nước mắt. 4. Cầm giấy trúng
tuyển vào đại học,
bố mẹ rất mừng, anh trai nó cũng vui
lây. Thật ra anh nó không hiểu đại
học là gì, nhưng biết rằng em trai đỗ
đại học mang vinh hạnh đến cho cả
nhà và cũng không ai gọi mình là thằng ngốc
nữa.
Trước đêm nó lên thành phố nhập
học, anh vẫn không vào phòng nó,
chỉ đứng ngoài cửa sổ và đưa cho nó
một bọc vải, mở ra thấy vài bộ áo
quần mới. Đều là của mợ cho hai anh emnó
hoặc là bà cô ở thành phố gửi
tặng. Thì ra mấy năm qua anh nó
chưa hề mặc áo quần mới. Bởi mẹ
không để ý đến nên anh giấu đi. Lúc
đó, nó phát hiện áo trên người anh đã
cũ mèm, rách vài chỗ, chiếc quần ngắn lên tận
mắt cá chân, nom thật tội
nghiệp. Mũi nó cay cay, bao nhiêu
năm qua ngoài sự ghét bỏ, hận thù
nó có cho anh cái gì đâu.
Anh nó vẫn cười ngốc thôi, có điều
trong mắt đầy hi vọng, nó không biết đó là hi
vọng gì. Mặc dù anh không
biết nó đã cao lên rất nhiều, không
biết áo quần ấy đã đến lúc lỗi thời
không thể chưng diện đi ra phố được
nữa nhưng nó vẫn khoác mặc vào,
xoay tới xoay lui giả bộ vui mừng ríu rít hỏi anh:
"Đẹp không? Có hợp
không?". Anh nó gật đầu, ngoác
miệng cười.
Nó viết lên giấy hai chữ "huynh đệ"
rồi chỉ cho anh chữ này là huynh, chữ
này là đệ, huynh là anh, đệ là em. Huynh đệ có
nghĩa là có anh rồi mới
có em, không có anh thì không có em.
Hôm đó, anh nó lại đọc ngược thành
"đệ huynh". Lúc lên đường nó khóc,
anh nói rằng trong lòng anh nó là số
1, không có nó thì không có anh. 5. Nói đến đời
sống đại học, nó thấy
rất thú vị, nhiều điều mới mẻ, dường
như nó quên mất người anh trai nơi
quê nhà.
Lần nọ mẹ đi gọi điện thoại cho nó,
anh đi theo đến bưu điện. Mẹ nói rất nhiều, cả
tiếng đồng hồ rồi bảo với
nó: "Nói chuyện với anh con mấy câu
này". Anh tiếp điện thoại, đợi thật lâu
không nghe tiếng gì cả, mẹ nói rằng:
"Thôi cúp máy đi, anh con khóc rồi,
anh con chỉ lên ngực ý nói rằng nhớ con đó".
Nó vốn muốn nói mẹ đưa điện thoại
lại cho anh trai để nói với anh rằng:
"Đợi em về sẽ dạy anh học chữ, sẽ
mua cho anh những kẹo bánh mà chỉ
ở thành phố mới có, đem về cho anh thậtnhiều
quà". Nhưng nó không mở
nổi miệng và cúp điện thoại. Chỉ vì nó
không muốn bạn cùng phòng biết nó
có một anh trai bị bệnh não bẩm sinh,
một anh trai đần độn.
Hè đến, nó về nhà, trên xe ăn một viên kẹo,
bỗng nhiên nhớ lại anh
từng nhét kẹo vào miệng nó, kẹo ở
trong miệng nhưng lòng nó đắng
nghét. Lần đầu tiên về đến nhà, nó hét thật
to: "Anh, anh ơi. Em đã về, xem em
mang gì về cho anh này". Thế nhưng
không có tiếng cười ngốc của anh nó
nữa, không có bóng ông anh gần 30
tuổi đời còn mặc quần ngắn đến mắt cá chân
nữa.
Bố mẹ nước mắt đầm đìa, nói với nó
rằng: "Một tháng trước, anh con lao
xuống sông cứu một đứa bé, anh
không biết bơi. Đứa bé đó được cứu
sống nhưng anh con không lên nữa". Bố mẹ nó
úp mặt khóc...
Một mình đứng bên dòng sông, ký ức
về anh chợt ùa về tha thiết. Nó rút
trong túi một tờ giấy có viết hai chữ
"huynh đệ". Đó là chữ của nó, phía
dưới là chữ méo xẹo của anh nó. Nó có thể nhận
ra anh nó viết "đệ
huynh".
1 | 2 >>