Blog
TÔI TỪNG NGHĨ…
Gia đình chính là một dạng Nhà tù. Tự do cá nhân bị kỷ luật siết chặt đến mức nghẹt thở.
Gia đình là nơi của sự Độc tài. Chỉ có quan tòa và phạm nhân. Chỉ toàn dùng quyền lực, áp đặt và cai trị.
Gia đình là thế giới của những giọt nước mắt. Thử hỏi có nơi nào mà tôi lại khóc nhiều như ở ngôi nhà tôi ở đâu chứ?
Tóm lại, gia đình tôi là địa ngục!
NHƯNG…RỒI MỘT NGÀY TÔI TỰ HỎI...
Ai có thể nuôi mình 1 ngày? Ừ thì hàng xóm.
Ai có thể nuôi mình 10 ngày? Ừ thì đứa bạn hay người quen tốt bụng.
Nhưng ai có thể nuôi ta đến 1 năm? 10 năm? Thậm chí 20 năm?
Ừ thì… chỉ có cái “địa ngục” đó thôi.
“Địa ngục”, đó là nơi có thể mua cho ta 100 bộ quần áo mà chẳng đòi lấy một xu, là nơi ta hay vay tiền nhưng lại hay quên “trả” nhất…
Ngẫm nghĩ lại khi mình bị bệnh, chỉ có người nơi “địa ngục” ấy mới có thể thức đêm thức hôm chăm mình từng muỗng cơm ăn, cho mình từng ngụm nước…
Khi vui vẻ thì ta vui cùng bè bạn. Khi ức hiếp, khổ đau, thì ta lại về nhà…
Bạn thấy đấy, đấy chính là “địa ngục”, là “nhà tù”, là “thế giới của những giọt nước mắt” mà ta thường hay ghét bỏ…
Bạn có bao giờ bực bội khi cha mẹ lúc nào cũng nhắc mình hàng tỷ lần phải đi ngủ sớm?
Bạn có bao giờ khó chịu khi cha mẹ lúc nào cũng dặn ra đường phải đi xe cộ cẩn thận, la mắng khi một mình về trễ giữa đêm…?
Bạn thấy đấy, khi chính bạn còn không thèm lo cho bạn, thì cha mẹ vẫn kiên trì...
Hãy thử tưởng tượng xem, một hôm khi đi học về, căn nhà trống trải im lìm, cha mẹ không còn tồn tại nữa. Bạn sẽ cảm thấy thế nào? Có vui không khi không còn nghe những lời phiền phức ấy...?
Tiền có thể nhiều, bạn bè cũng có nhiều, nhưng mà cha mẹ chỉ có một mà thôi.
Nếu có người nào đáng để yêu thương nhất trên đời, thì đó chính là Cha Mẹ!
VU LAN… SÁNG MAI VỀ VỚI MẸ…
VU LAN… LẦN ĐẦU CON SẼ NÓI THƯƠNG BA…
"Đọc qua bài viết tôi thật sự ngỡ ngàng về suy nghĩ của con gái tôi đối với những người thân yêu của mình - trong đó người mẹ là biểu tượng làm bài viết của con",.
Tình mẹ, một tình cảm thiêng liêng, cao quý luôn hiện hữu trong mỗi người con dành cho đấng sinh thành của mình. "Lên non mới biết non cao, Có con mới biết công lao mẹ già".
Tình yêu của người mẹ hiền dành cho mỗi chúng ta, không thể nói hết bằng lời. Và cho dù có đi, ở đâu thì đúng thật, không ai tốt, chăm sóc, lo lắng cho chúng ta bằng chính cha mẹ.
Và thật xúc động khi cô học trò nhỏ con gái của chị Trần Thị Sương, đang theo học lớp 10 chuyên Hóa trường chuyên Lê Quí Đôn (Đà Nẵng) đã gửi gắm những tình cảm thiêng liêng dành cho mẹ vào trong chính bài văn của mình.
Mọi người chúng ta ai cũng được sinh ra và lớn lên trong vòng tay âu yếm của mẹ hiền. Vẫn biết bên mình có biêt bao nhiêu người thân yêu - đến trường ta có bạn bè thân thương, có ngôi trường thương mến, có thầy cô kính yêu hằng ngày vỗ về, dạy dỗ ... nhưng chắc chẵn có ai không cảm nhận được tình yêu thương đầy ắp, nồng ấm của người mẹ hiền đi theo ta đến suốt cuộc đời là cao cả nhất.
Tình yêu đó cứ lớn dần theo năm tháng, đến bây giờ khi bước chân vào trường trung học phổ thông ta mới phần nào hiểu được tình yêu thiêng liêng của mẹ.
Một sớm mai thức dậy, ta đã cảm nhận được bàn tay mẹ hiền ôm ấp đêm qua, giờ đây lại chuẩn bị nắm cơm buổi sáng trước lúc ta đến trường. Khi ta vào lớp, bàn tay mẹ lại tần tảo nắng mưa ngoài nương rẫy lo cho ta buổi cơm thường nhật, từng mảnh áo ấm trong những tiết trời lập đông. Cứ thế, tình mẫu tử luôn hiện hữu, cứ mãi chở che, mơn trớn, vỗ về, yêu thương, trìu mến trên mỗi nẻo đường con đến lớp.
Tình mẹ tràn đầy, trinh trắng như mặt nước hồ thu buổi sớm mà vẫn chân chất, mộc mạc, gần gũi tinh tươm tựa trang giấy học trò. Có lẽ khi con người còn chưa biết mặt chữ thì tình mẫu tử đã thể hiện đủ đầy, lung linh như ánh trăng rằm trong những câu ca dân gian xưa. Nay trên tất cả các phương tiện trao đổi thông tin, nghệ thuật, hình ảnh người mẹ lại càng được tôn vinh hơn nhưng chắc vẫn chưa bao giờ đủ để nói lên sự hy sinh và tình yêu người mẹ dành cho ta.
Từ tấm bé, khi biết cảm nhận cuộc đời, tình mẹ luôn dần lớn lên bên con theo năm tháng...
“ Ầu ơ ... ví dầu cầu ván đóng đinh, Cầu tre lắc lẻo gập ghềnh khó đi, Khó đi mẹ dắt con đi...”
Câu hát ru con bất ngờ của nhà ai hàng xóm trong đêm sâu quạnh quẽ của miền quê có lẽ cũng đủ đưa ta theo nguồn yêu thương của tình mẹ bao la! Tình mẹ thể hiện mọi nơi trên trái đất nầy với bất kỳ không gian nào.
Một sớm mai trong bài giảng của thầy ở lớp, vẫn còn nhớ như in câu hò đầm ấm, du dương mà mênh mông tình mẫu tử:
“Hò ơ! Mẹ già như chuối chín cây, Gió lay mẹ rụng... gió lay mẹ rụng ... con phải mồ côi”.
Buổi chiều về, đem cảm xúc nầy thổ lộ với ba, con lại nghe ba sụt sùi tiếc thương đã một lần lầm lỡ khi vô tình để mẹ buồn lúc tuổi thời cắp sách. Ba rất sợ mồ côi chăng? Có lẽ thế! Mồ côi với tình yêu thiêng liêng bất tận! Mồ côi bàn tay chăm bẵm tự buổi sơ sinh! Mồ côi sự chở che từ tấm bé! Mồ côi ngay cả lúc đã là người lớn như ba! Mồ côi sự nuông chiều trong thời thơ dại! Mồ côi cả trong buổi xế chiều!... Ba chỉ ngậm ngùi đọc câu ca dao xưa cũ:
“Công cha như núi Thái sơn/Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”.
Ta chợt rùng mình sợ hãi thật sự nếu trên đời nầy, ta hay bất kỳ ai lỡ thiếu vắng đi một tình yêu thương của mẹ hiền!
Một đêm sốt xoàng thôi ta đủ biết mẹ chẳng bao giờ yên giấc, bàn tay mẹ nhẹ nhàng sờ trán thăm khám nhiệt độ, đắp chăn, tất tả lo thuốc men, rồi mẹ nấu lá xông mà khi nhỏ ta cứ ngỡ nồi lá xông là thuốc thần để con hết bệnh!
“Con ho lòng mẹ tan tành. Con sốt lòng mẹ như bình nước sôi”.
Cơn sốt của con đã là cơn lửa đốt lòng mẹ! Cơn ho của con chắc đã làm khuôn mặt mẹ thêm hằn những vết chân chim!
Hình ảnh người mẹ luôn bên đời ấm áp, mãi hy sinh, chở che! Cất tiếng khóc đầu tiên chào đời là ta đã nằm trọn trong tình yêu thương đó. Từng bước đi chập chững trước tiên của đời người, ai đã cầm tay ta dắt đi từng bước một? khi lỡ ngã đau, ai lên tiếng xít xoa? Cảm nhận được nổi đau lúc nầy là ai ngoài mẹ? Ai mừng vui nhất khi ta cất tiếng nói bi bô? Khi bước chân vào trường, đằng sau ta không bao giờ thiếu vắng cặp mắt dõi theo đầy lo lắng của mẹ hiền! Và có ai tả được ánh mắt mừng vui của mẹ mỗi khi ta được điểm mười ?
Giờ đây, khi ngồi trên ghế nhà trường với những trang sách mới thơm tho như còn phảng phất mùi hương lúa mới đồng quê và những giọt mồ hôi tảo tần của mẹ, với bộ trang phục màu xanh hôm nay đây chắc không thiếu đi niềm hy vọng cho con nên người tự miền quê xa lắc. Khi phố lên đèn ta chắc mẹ mới rời công việc đồng áng, thoăn thoắt bước chân về nhà dưới làn sương đêm mà mẹ chưa một lần ta thán.
Còn nhớ như in những lúc học bài khuya, mẹ vẫn thức cùng con và ngồi bên may vá, khâu lại từng chiếc khuy, đắp bạ từng mãnh vai áo đã sờn. Ngồi bên con, chắc mẹ sợ con thức khuya không đủ sức mai dậy sớm đến trường, mẹ lại tất tả lo cho con từng ly nước cam ngọt lịm tình yêu thương. Đến khi con chim nhạn lạc bầy kêu sương đâu đó giữa không gian miên mang của đêm miền quê xứ Quảng, con lại lo rằng để mẹ cùng thức quá khuya làm sao ngày mai mẹ tiếp tục ra đồng dưới nắng?
Cũng đã có nhiều lần phạm lỗi, sau cái nhìn nghiêm khắc của mẹ, ta vẫn nhận được sự vỗ về bằng những lời khuyên mộc mạc, chân tình nhưng lắng sâu nỗi bao dung. Mỗi lần như vậy, con như lớn thêm lên, cứng cáp hơn lên và tự hứa với lòng sẽ không bao giờ phạm lỗi. Ta có biết đâu tuổi thơ vẫn cứ êm đềm trôi đi trong lúc lưng mẹ ngày thêm còng xuống theo dấu ấn ngiệt ngã của tháng năm, lỗi lầm xưa con e rằng chưa có dịp nào chuộc lại, tóc mẹ lại trắng thêm khi ta chưa kịp nên người.
Ngày tựu trường phổ thông trung học chuyên, hai mẹ con rụt rè trên phố như không khí “ngày tựu trường đầu tiên” của Thanh Tịnh. Trong trang phục của quê nghèo lạ lẩm tại góc phố phồn hoa nhưng con vẫn cảm nhận được sự rắn rỏi, cứng cáp của mẹ để con vững tin mà tiếp xúc môi trường mới mẽ. Có ai đó thì thầm xót xa, ái ngại nhưng có gì đâu? Người ta có thể có nhiều thứ hơn nhưng con vẫn tin rằng con đã có một gia sản quí nhất trên đời chưa chắc ai sánh kịp đó là tình mẹ của con.
Hôm nay trên chiếc xe đạp mẹ mua cho con vẫn còn thơm mùi sơn mới, con đến trường trong niềm hân hoan như đang trong vòng tay mẹ, con đã tiếp cận môi trường mới, Thầy cô mới, bạn bè mới trong veo tuổi thơ học trò, con chắc vẫn không bao giờ thiếu sự lo lắng, nhớ thương của người mẹ hiền tần tảo.
Cuộc đời mẹ là cả một đời mãi hy sinh cho con, tình yêu của mẹ dành cho con mênh mông như trời biển vẫn như câu ca dao xưa đó thôi: “Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra”, và nước trong nguồn vẫn luôn chảy mãi như để tình mẹ luôn tồn tại vĩnh hằng.
Giờ đây, khi còn ngồi trên ghế nhà trường, tưởng như báo đáp công ơn trời biển của mẹ bằng cả sự quyết tâm học hành của con! Con hứa với mẹ con sẽ giữ mãi màu xanh đồng phục của con bên cạnh bạn bè con, của trường con luôn trong sáng như niềm tự hào của chính con, như niềm hy vọng ngọt ngào vô tư của mẹ hiền dành cho con.
Mẹ ơi! Tình mẹ thật bao la! Con chỉ là đứa bé thích luôn được nằm trong vòng tay âu yếm, trìu mến của mẹ, của gia đình! Con nguyện sẽ gắng học thật tốt để rèn luyện bản thân con nên người, góp một phần nhỏ bé cho xã hội, đem lại nguồn vui, niềm hy vọng cho mẹ, cho gia đình thương yêu của mình.
----Vòng quanh thế giới:
có một nhà khoa học vừa phát minh ra một chiếc xe có thể chạy vòng quanh thế giới rất nhanh, ông leo lên xe và bắt đầu nhấn ga.
chạy được một lúc, ông thò tay ra cửa sổ và nói:
-nóng quá, nóng quá, chắc là tới san fransisco rồi.
được một lát lại thò tay ra:
-lạnh quá lạnh quá, chắc là tới max cơ va rồi.
lát sau, vừa mới thò tay ra lão đã rút tay lại. thấy cái rolex của mình biến mất:
-DKM, mới đó mà tới việt nam rồi hả
----Chu du:
Có 1 gia đinh ruồi nọ.Ông bố bảo các con:
- Các con đã lớn khôn cần được đi khắp thế giới cho biết đây biết đó!
Nghe lời bố,lũ ruồi bay đi khắp nơi và sau 3 ngày:
Con thứ nhất về, béo ục ịch.Ruồi bố hỏi sao béo thế?con ruồi mới trả lời:
-Con bay sang Pháp , rơi vào bát phở của người Pháp,người Pháp không ăn,bỏ đi nên con được ăn tất.béo là phải.
1 tuần sau con thứ 2 bay về,nó bị gãy 1 chân.Ruồi bố hỏi tại sao?Nó mới trả lời:
- Con bay sang Mỹ, rơi vào bát phở của người Mỹ họ thấy con, gắp con ra nên con bị gãy mất 1 chân.
1 tháng sau con thứ 3 mới trở về, nó về bằng cứu thương,khắp người băng bó.Ruồi bố mới hỏi tại sao?nó hậm hực trả lời:
- Con bay sang Trung Quốc,người ta thấy con trong bát phở,họ ăn cả con vào mồm, được 1 lúc họ mới nhổ con ra.
1 thàng,2 thàng,3 tháng,1 năm sau con ruồi út vẫn không trỏ về.
Ruồi bố mới hay tin con ruồi út bay tới Việt Nam,rơi vào bát phở của người Việt Nam rùi không thấy tăm hơi đâu nữa....!
Chắc các bạn đoán được số phận nó rồi chứ...Măm măm...!
----Giải noben thế giới:
Giải noben năm nay thuộc về ai...
Các nhà khoa học đang suy nghỉ về điều đó,các nhà khoa học bắt đầu tổ chức thi...
Cuối cùng còn lại 3 nước : Việt Nam,Mỹ,Irac.
Các nhà khoa học cho 1 câu đố : Có 1 chiếc máy bay và 1 trái bom ta phải làm gì?
Mỹ:Đem trái bom bỏ vào máy bay đem qua Irac thả xuống cho chết bọn hồi giáo,phản động.
Irac:Đổ đầy xăng máy bay,chở trái bom đem qua nước Mỹ đâm thẳng vào nhà Trắng.
Việt Nam:Lấy trái bom cưa lấy thuốc nổ đem bán,lấy máy bay rả từng món đem bán sắt vụng,ve chai.
Cuối cùng Việt Nam đã giành 2 giải: Noben Hòa Bình và Noben Kinh tế.
----Chuyến bay định mệnh:
Trên 1 chuyến bay chở các vị nguyên thủ quốc gia,trong đó có Việt Nam,Nga,Nhật,và Mỹ.
Bỗng dưng chuyến bay gặp trục trặc,cần phải giảm bớt trọng lượng,trong tình thế cấp bách,vị lãnh tụ Nga hô to:"Lênin vĩ đại" và nhảy xuống,nhưng máy bay vẫn không lên được.
Tiếp đó Nhật Hoàng cũng với "Tinh thần Samurai" và nhảy xuống theo luôn.
Cuối cùng cần phải giảm 1 người máy bay mới giữ độ cao dc,đến lươt pác chủ tịch nước cũng hô vang "Tư tưởng HCM ngời sáng"
....Sau đó đạp ông tổng thống Mỹ xuống
----Cuộc thi thở khói thuốc tạo hình:
Có 3 nước lọt vào đến vòng chung kết : Nga , Mĩ và Việt Nam.
Thí sinh người Nga bèn đứng lên trước sân khấu dzít một hơi thuốc thật sâu rồi bắt đầu thở ra...... từ mồm của thí sinh người Nga những vòng tròn khói thuốc to nhỏ dần , nhỏ dần tạo thành hình 1 cơn lốc xoáy.
Người Mĩ bước lên sân khấu , miệng nhả 2 hình tròn xoe và to.
Rất khéo léo anh dùng tay vạch nhẹ vào 2 hình tròn tạo thành một con số 8 lơ lửng bay lưng chừng trời.
Khán giả lặng im , ngây ngất... ngắm nhìn bài biểu diễn.
Thí sinh Việt Nam bước lên , miệng tru lại thở ra một loạt những hình TRÁI TIM đều đều.
Tiếng vỗ tay vang dội từ phía khán giả.
Ban tổ chức cuộc thi cũng xuống hẳn phía sân khấu trao luôn chiếc CUP vô địch cho thí sinh người Việt Nam.
Báo chí cũng vây lấy thí sinh người Việt phỏng vấn. Phóng viên đài BBC nhanh chóng đưa ra câu hỏi :
- Thưa ngài , ngài thật là tài giỏi , thú thực tôi cũng hút thuốc từ bé nhưng chưa bao giờ tôi tạo được hình khói bằng trái tim cả.
Ngài có thể cho tôi biết bí quyết được không ạ????
- Em.... em...... ị.......ỨT.....ÔI........ .. (Em bị sứt môi)
----Lòng gan dạ:
Tại một quán nhậu, một hôm có 3 người Mĩ bước vào.
1 người dõng dạc hô :"cho 3 chai bia, ko cần cái mở nút " .3 chai bia được mang lên.
Người Mĩ rút súng pằng pằng pằng, bay 3 cái nút chai, cả quán xanh mặt!
Bỗng 3 người Nhật bước vào, " 3 chai bia, ko cần cái mở nút chai ".
1 người rút kiếm : xẹt xẹt xẹt , 3 cái nút chai bay mất tiêu!
Người Nhật vênh mặt, người Mĩ gườm gườm.
Bấy giờ 3 người Việt Nam ngồi trong góc quán mới kêu lên : "cho 3 chai bia, lấy dùm cái mở nút luôn ".
Thằng Mĩ và Nhật đều cười lớn . Việt Nam nói tiếp :"ko cần đá (ice)" .
1 người rót Bia ra 3 cốc rồi lấy 3 trái lựu đạn rút chốt thả vào ! Mĩ tái mặt ,Nhật chui xuống gầm bàn .
Việt Nam thiệt là gan dạ.
----Hợp tác:
Ba nước hợp bàn mở một sân bây quốc tế ( Mỹ,Nhật,Việt Nam)
Mỹ nói: nếu cho tôi một cục sắt tui sẽ cho ra đời một chiếc boing 757
Nhật nói: Anh cho tui một cục sắt ấy đi tui sẽ cho ra dời hàng chục con robot lái máy bay
VN nói : hahahahahahahahaha hãy cho tui một cô tiếp viên tui sẽ cho ra đời một phi hành đoàn và nhân viên trong sân bay.
Mỹ, Nhật dều bị lên tăng xông và chết ngất
----Sợ ai:
Cả thế giới đều phải kiêng nể người Mỹ vì người Mỹ đã nói là làm.
Nhưng người Mỹ lại sợ người Nhật vì người Nhật làm rồi mới nói.
Người Nhật lại sợ Trung Quốc vì Trung Quốc ko nói mà làm.
Người Trung Quốc lại sợ ai???
Xin thưa Trung Quốc sợ nhất Việt Nam vì Việt Nam nói 1 đằng làm 1 nẻo...
----Những người dũng cảm nhất hành tinh:
Hằng năm vào dịp Noel thế giới có tổ chức cuộc thi những người dũng cảm nhất hành tinh.
Như thường lệ, năm nay ba nước Mỹ, Nhật và Việt nam lọt vào vòng chung kết.
Phần thi đầu tiên đêm chung kết là của Thí sinh Mỹ :
Anh này từ từ bước lên sân khấu.
Anh móc ra một khẩu ru lô với ổ đạn đầy ắp 6 viên.
Sau đó anh dốc bớt một viên ra khỏi ổ đạn. Lắp lại vào súng xoay ổ ru lô một vòng và thản nhiên đưa lên mang tai bóp cò.
“Đoàng”, thí sinh Mỹ lăn quay ra chết tức thì trong nhiều tràng pháo tay của khán giả và ban giám khảo.
Phần thi thứ hai là của Thí sinh Nhật :
Anh này nhanh gọn hơn không rườm rà, vừa lên sân khấu anh liền ngồi phệt xuống, rút đoản kiếm Samurai và trong chớp mắt mổ bụng soạn nguyên bộ đồ lòng của mình ra trước mặt.
Chưa đầy phút sau anh cũng ra đi về nơi xa lắm cũng giống như thí sinh Mỹ để lại nhiều tràng pháo tay và tiếng hoan hô vang dội.
Đến lượt thí sinh Việt Nam :
Đây là phần được mọi người mong chờ nhất vì Việt nam hiện vẫn là đương kim vô địch của năm trước.
Thí sinh nhà ta thong thả đẩy một cái hòm bằng gỗ ra giữa sân khấu.
Sau đó anh tiếp tục thong tha rút ra một chiếc cưa và bắc ghế ngồi cưa cái hòm.
5 phút rồi 10 phút trôi qua, anh vẫn tiếp tục cưa.
Phía dưới đã có nhiều tiếng la ó huýt sáo của đám đông khán giả quá khích.
Ban giám khảo thì cũng tỏ vẻ sốt ruột.
Một thành viên ban giám khảo chạy lên sân khấu nói gì đó với chàn
© 2016 Copyright anhduc Bản quyền đã được bảo hộ
Xem thêm thông tin: https://anhduc.webnode.vn/
21.
Hôm đó các vị tướng của Mỹ,
Trung quốc, Việt Nam đang
ngồi ... nhậu với
nhau. Lúc cao hứng, cả ba liền đề
nghị thử xem lính của ai gan dạ
hơn.
Đầu tiên vị tướng Thuỷ Quân Lục
Chiến Mỹ nói với tên lính hầu
cận : Mày
leo lên tàu, chạy ra ngoài khơi
nhảy xuống cho cá mập ăn đj.
Tên lính
gật đầu "sure!" , nhảy xuống bể
cá mập, máu loang tung toé.
Vị tướng Pháo binh của TQ cũng
không vừa, nói với người lính
của mình :
Mày leo vào khẩu pháo, cho tao
châm ngòi bắn vào bức tường
kia nhen.
Tên lính mặt tái méc, leo vào
khẩu pháo. Vị tướng châm ngòi,
pháo nổ
cái bùm, máu thịt văng cái phọt,
dính vào pức tường cái pẹt ....
nhầy
nhụa gớm ghiếc ko thể tả.
Vị tướng thứ 3 của Việt Nam,
way wa nói với lính của mình :
"Mày làm gì
cũng đc, mà phải can đảm hơn 2
thằng hùi nãy nghen". Người
lính way wa
nói : Cục ***, éo làm!!!
22.
Sau một thời gian dài nghiên
cưu, các nhà khoa học Mỹ đã
phát minh
thành công một chiếc máy bắt
trộm rất thông minh, được trang
bị các vũ
khí hiện đại để túm tất cả các loại
tội phạm. Để kiếm chứng khả
năng
bắt trộm của máy, các nhà khoa
học đã lần lượt đem qua từng
nước để thử
nghiệm. Đâu tiên họ thử nghiệm
ở Mỹ, trong vòng 30 phút, máy
bắt được
500 tên trộm. Tiếp theo họ đem
qua Trung Quốc, trong vòng 10
phút máy
bắt được 6000 tên trộm.
Cuối cùng là đến VN, các nhà
khoa học chờ mãi ko thấy tín
hiệu 5, 10,
30 phút, họ đi ra kiểm tra thì...cái
máy đã bị trộm mất!!! Ke ke ke!!
23.
Cuộc thi nhịn đói thế giới vòng
chung kết gồm 3 nước Anh, Nhật
và Việt
Nam . Mỗi người bị nhốt trong 1
cái hộp sắt và có gắn chuông, hễ
ai ko
chịu nổi thì nhấn chuông
"reng...reng" sẽ được ra ngoài, ai
chịu đựng
lâu nhất sẽ thắng!
Thằng Anh chịu được 3 ngày thì
"reng...reng" thằng Nhật chịu
được 5
ngày phải bò ra, qua tới ngày
thứ 7 thấy thằng VN vẫn im hơi
lặng
tiếng. Ban tổ chức quyết định
cho VN thắng. Nhưng khi mở
hộp thì thấy
thằng VN nằm chết từ lúc nào
rồi, trên vách còn ghi dòng chữ
bằng máu
"Chuông hỏng"
24.
Một người Pháp, một người Mỹ
và một người VN tranh luận xem
Adam và Eva là người nước nào.
Người Pháp: "Trần truồng và
trụy lạc ngay trước mặt Thượng
đế như thế, chỉ có thể là dân
Pháp".
Người Mỹ: "Yêu tự do đến mức
lẽ ra có thể sống hạnh phúc, chỉ
cần đừng
đụng đến trái táo, vậy mà họ vẫn
không chịu nổi sự cấm đoán đó
thì chỉ
có thể là dân Mỹ".
Người VN lúc này mới lên tiếng:
"Quần áo chẳng có, nhà cửa
chẳng có,
thậm chí đến ăn một trái táo
cũng bị cấm, thế mà vẫn bảo là
sống trên
thiên đường. Đích thị đây là dân
VN".
25.
Trên một chuyến bay, có hai
hành khách người Việt Nam và
người Mỹ ngồi
cạnh nhau. Lúc tiếp viên phục vụ
bữa sáng, người khách Mỹ thì
chỉ uống
một tách cafe, hút một điếu
thuốc và ngồi nhai chewing
gum. Còn người
khách Việt Nam thì căm cụi ngồi
ăn bánh mì với mứt trái cây.
Bỗng nhiên
người Mỹ hỏi:
- Ở nước Việt Nam của anh khi
ăn bánh mì người ta ăn hết cả vỏ
lẫn ruột luôn sao?
Người Việt Nam trả lời :
- Đương nhiên rồi !
Người Mỹ cười khẩy rồi nói:
- Ở nước của tôi , chúng tôi chỉ ăn
ruột bánh mì thôi, còn vỏ thì
chúng
tôi gom lại tái chế thành bánh mì
khô rồi bán sang Việt Nam .
Người Việt Nam không nói gì
tiếp tục ăn. Người Mỹ thấy vậy
lại tiếp tục nói:
- Còn nữa , ở Mỹ khi ăn trái cây
xong, ngưòi ta thường gom hạt
và vỏ
trái cây còn thừa lại đem xay
thành mứt và bán sang Việt Nam
nữa đây.
Người Mỹ ngồi nói với một
khuôn mặt rất đắc thắng trong
khi người Việt
Nam vẫn chậm rãi ăn tiếp . Bỗng
người khách Việt Nam cất tiếng
hỏi:
- Ở Mỹ người ta có sử dụng bao
cao su không?
Người Mỹ trả lời:
- Có chứ !
Người Việt Nam lại hỏi:
- Thế sau khi sử dụng xong bao
cao su thì các anh làm gì?
Người Mỹ ngạc nhiên:
- Thì đương nhiên là đem bỏ vào
thùng rác rồi !
Người Việt Nam vừa mỉm cười
vừa trả lời:
- Ở Việt Nam, chúng tôi gom bao
cao su đã sử dụng lại, tái chế và
cán
mỏng ra thành kẹo cao su
( chewing gum ) và bán sang
nước Mỹ đấy.
26.
Người Trung Quôc đặt quả táo
lên đầu 1 cô gái xinh đẹp, lùi xa
100m,
giương cung. Mũi tên lao đi vun
vút, bửa đôi quả táo. Anh ta nói:
"I'm
Sinbad". Người Nhật đặt quả
chanh lên đầu 1 cô gái xinh đẹp
khác,lùi xa
150m, giương cung.Mũi tên lao
đi vun vút, xuyên qua quả chanh.
Anh ta
nói:" I'm Robin Hood". Người
cuối cùng Việt Nam nhìn 2 đối
thủ đầy
khinh bỉ. Anh ta đặt 1 trái sơri
lên đầu cô gái xinh đẹp nhất, lùi
xa
200m, giương cung. Mũi tên lao
đi vun vút. Anh ta
nói:"I'm ...sorry".
27.
Trong 1 cuộc thảo luận gồm 4
nước: Vn, Nhật, Mĩ và Hà Lan:
Nước Nhật khoe:
- Nước tui có hoa anh đào là đẹp
nhất!! VN tiếp:
- Đáng để lót đít ngồi. Mĩ , HL:
- Đúng, đúng...
Đến Mĩ khoe:
- Nước tôi có hoa hồng đẹp nhất!
Vn:
- Đáng để lót đít ngồi.
Nhật, HL:
- Đúng, đúng... HL vội khoe về
nước mình:
- Còn nước tui có hoa Tulip là đẹp
nhất!! Vn lại nói :
- Đáng để lót đít ngồi. Nhật, Mĩ:
- Đúng, đúng... Cả ba nước nỗi
giận quay sang Vn và hỏi:
-Thế Vn có gì mà nói? Vn thản
nhiên đáp: - Có xương rồng (mày
ngon mày lót đít đi)
28.
Sự khác nhau
Tổng thống Mỹ và thủ tướng
Việt Nam nói chuyện với nhau:
- Ở Mỹ công nhân làm được mỗi
tháng khoảng $1500 nhưng chỉ
cần chi $500 là bảo đảm cuộc
sống
- Trời, vậy họ làm gì với số tiền
còn lại?
- À đó là việc riêng của họ, chúng
tôi không quan tâm, thế ở VN thì
sao?
- Ở VN chúng tôi lương công
chức khoảng 800 ngàn VND và
mỗi tháng cần khoảng 4 triệu
VND thì mới đủ chi
- Trời, vậy họ kiếm đâu ra phần
còn lại?
- À đó là việc riêng của họ, chúng
tôi không quan tâm???!!!
29.
Trong một liên hoan kiếm thuật
thế giới, hiệp sĩ Pháp ra sân
khấu.
Nhân viên của ban tổ chức thả ra
một con ruồi, anh ta lập tức vung
kiếm, bổ con ruồi ra làm đôi. Cả
hội trường vỗ tay như sấm. Tiếp
đó, võ
sĩ Nhật bổ một con ruồi khác ra
làm tư.
Cả hội trường nín thở, chờ sự
xuất hiện của đương kim vô địch
VN. Ruồi thứ ba được thả ra
Kiếm sĩ VN vung kiếm như gió,
mũi kiếm thẳng hướng con
ruồi... nhưng
chúng không hề hấn gì. Cả hội
trường ngạc nhiên, thất vọng,
riêng anh
ta vẫn mỉm cười mãn nguyện. Có
người hét:
- Còn đắc ý à, thất bại rồi!
- Xin quý vị nhìn kỹ cho! Con ruồi
đó tuy vẫn sống, nhưng.... nó sẽ
không bao giờ làm cha được
nữa !
30.
Ba nước Việt, Mỹ, Nhật cùng
tham gia cuộc thi ngực bự. Nhật
đem ra 1 trái bưởi, khoe:
- Phụ nữ nước tui, ngực bự như
thế này đây!
Cả hội trường vỗ tay reo hò:
- Bự wá, bự wá!!!
Mỹ đem ra 1 trái dưa hấu:
- Phụ nữ nước tui ngực bự phải
chừng này!
Cả hội trường lại vỗ tay la ó:
- Wá bự, wá bự!
Đến lượt Việt Nam đem ra một
trái cam:
- Đây là hình ảnh của phụ nữ VN
Cả hội trường ồ lên:
- Trái cam thì đâu có bự gì đâu
mà khoe?!
- Nhưng... đó chỉ là... cái... núm!
Năm đó, cậu ta 17 tuổi, còn cô gái 16 tuổi. Họ cùng học chung một ngôi trường, cùng một lớp học.
Cậu là một anh chàng phá phách, suốt ngày nhàn rỗi. Cô là phần tử ham học trong lớp, thành tích ưu tú, thi cử luôn xếp vào top 5 người. Cậu ta cũng khá đẹp trai, tuy nhiên học tập không tốt lắm, nhưng lại rất thông minh. Cô ấy rất đáng yêu, nhiều người mến, trong lớp lại có rất nhiều người để ý.Họ là bạn bè, nhưng cậu ta thích cô gái, cậu không hiểu được cảm giác của mình đối với cô ấy, chỉ là bất chợt muốn nhìn thấy cô , vừa mới gặp đây thôi, nhưng lại không ngừng nghĩ về cô; Thường vô duyên vô cớ đăng nhập vào QQ, nhìn chăm chăm vào cái biểu tượng QQ đang off của cô gái, rồi nhấn nút thoát; Bắt đầu nhìn thấy cô gái nhưng lại không dám bắt chuyện hoặc không biết nên nói gì nữa;
Cô gái buồn, cậu ta cũng sẽ buồn; Cô gái vui, cậu ta cũng vì thế mà vui. không lẽ cậu đã yêu cô gái đó rồi ưh………..
Cô gái phát hiện hành động khác thường của cậu trai , nhưng cô không hiểu cậu ấy đang nghĩ gì, cứ ngỡ nhà của cậu trai xảy ra chuyện gì mới tỏ ra như thế, qua một thời gian thì sẽ khác thôi…….
Càng về lâu, cậu trai càng phát hiện mình đã yêu cô gái, vào học không nhịn được phải quay đầu lại nhìn cô gái, hầu như nó đã thành thói quen trong cuộc sống của cậu vậy. Cô gái vẫn không hiểu được, cứ mỗi lần hỏi chuyện cậu, cậu ta chỉ hướng mắt ra ngoài nhìn xa xa, đáy mắt thoáng hiện vẻ thất vọng, trong lòng cứ mãi âm ỉ vô số lần nói lên câu “tôi thích em” , tiếc rằng cô gái không nghe được.
Vào một đêm, cậu ta và một người bạn trong lớp đang gọi điện thoại, vô tình biết được số điện thoại của cô gái, cậu ta rất hứng khởi, nói qua loa vài câu rồi cúp máy ngay, ngay sau đó liền gọi cho cô ấy…..Alo ?”
“……………………..”
Cậu nghe thấy giọng của cô ấy, đột nhiên quên mất phải nói cái gì.
“Ai vậy ?”
“Cậu đoán đi ?”
Cô gái nói tên của một người con trai trong lớp học, cậu ta rất thất vọng vì cô gái không đoán ra là cậu.
“Haha…….. sao mới đoán mà đã đoán đúng rồi !”
Cậu ta muốn mượn tên người bạn đó để dò thám trong lòng cô gái thật ra có để ý đối tượng nào hay không.
“Hì…….. Có chuyện gì không hả ?”
“Mình……… mình………”
“Gì hả ?”
“uhm……. mình”
“Cậu sao vậy ?”
“Mình thích cậu, cậu có thể làm bạn gái của mình hay không ?”
“Hả ?”
“Mình nghiêm túc đó.”
“…………..”
“Được không hả ?”
“Hãy cho mình suy nghĩ chút đã.”
“OK, lát nữa mình sẽ gọi lại cho cậu.”
“uhm……..”
Mười phút sau cậu ta gọi lại cho cô gái.
“Hi, cậu suy nghĩ đến đâu rồi ?”
“Mình nghĩ tốt nhất chúng ta hãy là bạn.”
“Thật không thể chấp nhận mình ưh ?”
“…………….”
“Vậy được rồi, chúng ta hãy là bạn vậy, mình cúp máy đây.”
Cô gái nằm trên giường, nghĩ lại mình cự tuyệt người con trai ấy, cậu ta nhất định sẽ rất buồn, đêm đó cô ngủ không được.
Còn khi ấy, cậu ta không biết rằng, mình muốn biết trong lòng người con gái thích ai, lại lấy chuyện ấy đùa vui quá chớn
Ngày hôm sau, cậu ta lên lớp học như thường lệ. Lúc tan học, cô gái đột nhiên nhào tới chỗ ngồi của cậu ta với vẻ mặt đỏ ngầu, đá thật mạnh vào gốc ghế của cậu ta . “Cậu cảm thấy như vậy vui lắm àh ?” Thì ra cô gái thông qua những người bạn mà biết được số điện thoại của cậu ta, và biết được hết tất cả………
Cậu ngồi lặng trên ghế, đôi mắt vô thần, cậu biết mình đã làm sai, đùa vui quá chớn rồi, Nhưng, đã quá muộn. Cô gái giận, chỉ vì cậu nói dối cô ấy, cô gái đã vì thế mà khóc nhiều lần Mấy ngày rồi, cô gái không nói chuyện với cậu, một câu trách móc cũng không. Xem ra, cô gái thật sự đã bị tổn thương, sự tổn thương rất là nặng.
Cậu ta thất thần và cứ luôn tự trách mình, muốn gọi điện cho cô gái, nhưng cô ấy không bắt máy. Cậu ta gửi tin nhắn cho cô.
“Xin lỗi, mình không cố ý đâu, thật đó, cho mình xin lỗi nhé, có thể tha thứ cho mình được không ?”
Cô gái không trả lời, cậu không nản chí, gửi tiếp một dòng tin nhắn cho cô ấy.
“Mình biết cậu rất là giận, đừng vì thế mà bỏ mặc mình. Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi, hãy tha thứ cho mình nhé !”
Cậu ta nóng ruột đợi chờ. Rất lâu sau đó, chuông điện thoại reo lên, cậu ta mừng như điên cầm điện thoại lên, quả nhiên là cô ấy.
“Nếu như một lời xin lỗi thì cần đến cảnh sát làm gì nữa hả ? Ai cũng có thể giết người trước, rồi nói lời xin lỗi với người ta ưh ! Vì vậy, lời xin lỗi của cậu mình không chấp nhận, chỉ là không muốn nói chuyện với cậu thôi!”
Cậu ta rất vui, dù cho cô gái không tha thứ cho cậu, chí ít cô gái đã quan tâm đến mình.
Từ buổi đó, ngày nào cậu cũng gửi một tin nhắn cho cô, hy vọng cô có thể tha thứ cho cậu. Không cần biết cô gái có trả lời hay không, cậu cũng luôn kiên trì. Còn cô gái ngày nào cũng nhận được một tin nhắn, đó là do cậu ta gửi lại, dù cho hoàn cảnh nào cũng không thay đổi
Hai tháng trôi qua, dần dần đã trở thành thói quen trong cuộc sống của cô gái, đó là thói quen mỗi ngày nhận một dòng tin nhắn với lời nhắn xin lỗi và mong tha thứ của cậu ấy. Cũng có thể nói rằng, cô gái đã có thói quen có cậu ấy chăng……..
Vào một ngày nọ, cậu trai không đến lớp, cậu ta xin nghĩ, nhưng cô gái vẫn nhận được tin nhắn do cậu gửi đến. Vì thế cô gái không nghĩ nhiều đến việc đó. Nhưng cứ liên tiếp thế, cậu ta đã không đến lớp hai tuần rồi, cô gái phát hiện những ngày không có mặt cậu, rất tẻ nhạt, như thể cả thế giới mất đi màu sắc vậy, cho dù đều đều ngày nào cũng nhận được tin nhắn của cậu, không nhìn thấy cậu, trái tim như rất cô đơn rất trống vắng. Cô liền gọi điện cho cậu ta, nhưng không ai bắt máy, ngay sau đó cô liền gửi tin nhắn cho cậu ấy.
“Cậu đang ở đâu ? Cậu sao vậy ? Tại sao không đến lớp hả ?”
Cậu ta rất lâu vẫn không trả lời, cô giờ mới biết rằng chờ đợi tin nhắn là cần phải có dũng khí và sự nhẫn nại rất lớn. Từ lúc trước đến giờ, ngày nào cô cũng nhận tin nhắn của cậu mà không có một lần nào trả lời cả, cũng không khó đoán được, ngày nào cậu ta cũng ngốc nghếch chờ đợi dòng tin nhắn hồi âm của cô……
Đến tối, cuối cùng cô gái đã nhận được tin nhắn của cậu ta : “Xin lỗi, đã bắt cậu đợi lâu giờ mới trả lời tin nhắn, chắc cậu đợi lâu lắm rồi phải không hả? Xin lỗi nhé, gần đây nhà mình phát sinh một số chuyện, nên không thể đến lớp. Sức khỏe tốt chứ hả ? Nhớ cậu thật……….. ” Cô gái rơi nước mắt, cô không hiểu vì sao mình lại khóc, vì ai mà khóc, chỉ là tự nhiên muốn khóc đấy thôi, vì có một người con trai đối xử với cô như thế!
Mười ngày lại trôi qua, trong mười ngày ấy không có cậu ấy. Cuối cùng cô gái nhịn không được phải đi kiếm cậu ta, vì cô biết, mình đã yêu cậu ấy rồi !
Cô gái vội vã đi kiếm cậu ta. Nơi cậu ấy thích nhất; Địa điểm cậu ta thường hay tới mỗi khi buồn; tiệm internet cậu thường hay lui tới; địa phận bí mật của cậu ta; những nơi có thể đến được cô gái đều không bỏ qua, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của cậu ta đâu, cô gái cảm giác trong lòng có điều gì đó bất ổn.
Một người bạn nói với cô gái biết, cậu ta có một cô em gái đang học cùng trường. Không lâu sau, cô gái đã tìm được em gái của cậu ấy. Hỏi đến cậu ta, em gái cậu ấy nghẹn ngào khóc, nói sẽ dẫn cô gái về nhà thì sẽ biết rõ mọi chuyện. Cô gái theo cô bé về đến nhà cậu ta, bước vào phòng của cậu ấy, cô bé chỉ vào một lá thư đang để trên bàn học, sau đó từ trong cặp lấy ra một chiếc điện thoại : “Còn cái này, giờ giao hết cho chị”. Nói xong, cô bé lẳng lặng rời khỏi phòng……..
Cô gái bước đến gần chiếc bàn, rung rẩy mở lá thư ra xem.Xin lỗi, sau này không thể ở bên cạnh cậu được rồi ! Những ngày không đi học, mình không khỏe lắm, đi bệnh viện kiểm tra bác sĩ nói chỉ còn sống được một tháng. Thật có lỗi cái ngày cậu gửi tin nhắn cho mình rất lâu mới trả lời. Thật ra cậu vừa mới gửi tới là mình đã thấy rồi, chỉ vì mình phát hiện ngày thường có thể thoải mái nhấn nút điện thoại giờ lại trở nên khó khăn đến thế với mình. Mình đã phí thời gian rất lâu sau đó cuối cùng mới hoàn thành xong……… Xin lỗi nhé……
Cũng may cậu không tha thứ cho mình, nếu không……. Haha……. Nhưng thôi không còn quan trọng nữa.
Mình nhờ em gái mình mỗi ngày gửi đến cậu một dòng tin nhắn khi mình ra đi, về tin nhắn, mình đã nhắn sẵn hết rồi, đề phòng bất trắc đó mà…. Hihi…..
Hãy hứa với mình là không được buồn! Những ngày không có mình, cậu phải vui vẻ đó!
Thật ra, mình yêu thầm cậu lâu lắm rồi, không nói cho cậu biết thôi…….. Tiếc rằng chưa thể nói thành lời, đã khiến cậu giận rồi ! Và một khi phạm lỗi thì chỉ có chết!
Xin lỗi nhé, chuyện đó mình thật sự không phải cố ý đâu, mình chỉ muốn biết cậu thích ai, vì…… mình thích cậu.
Hihi……… Những điều đó không còn quan trọng nữa rồi. Cậu đó, nhất định phải chú ý đến sức khỏe, trời lạnh phải mặc thêm áo vào………….”
Mở chiếc điện thoại ra, cô gái mở hộp thư nháp ra xem, trong đó lưu trữ tất cả 435 dòng tin nhắn, tất cả dùng để chuẩn bị gửi cho cô gái.
Cô gái lặng người đi và ngã phịch xuống đất, đau khổ không cất thành tiếng…… anhduc
Cô gái à,
Tôi biết là em không phải là một cô nàng xinh đẹp...
***
Trong khi mọi cô gái ở độ tuổi của em ngoài kia đang xúng xính với áo hoa, trang sức thì em vẫn cặm cụi ngồi làm việc một mình. Em có thể ngồi hơn tám giờ đồng hồ trước màn hình để viết một bài luận văn hay làm một dự án, nhưng lại lười nhấc bổng thân hình bé nhỏ của mình ra ngắm phố phường ngày sang. Những dịp lễ lớn như thế này, những người cô đơn như em và tôi chắc cũng có khá nhiều đấy. Song, sống một mình nơi đất khách, hằng ngày vội vã trên những chuyến tàu đi đi đến đến, em tự cho những bận rộn hay những công việc nặng nề đầu óc là niềm vui bé mọn của mình. Chỉ có như thế em mới không nghĩ đến cái cảm giác bơ vơ đơn độc hay sự khao khát một bàn tay nắm chặt, dù chỉ một phút giây.
Một cô gái không đẹp thì được quyền đòi hòi điều gì đây, huống chi vừa không đẹp mà tài năng cũng chẳng có để bộc lộ, tôi thấy duy nhất sự cần cù chịu khó là khiến em khác biệt với những kẻ xung quanh mình. Đàn ông đôi khi họ cần nhiều hơn một sự chuyên cần kỹ lưỡng. Còn em, em mờ nhạt quá, họ chẳng thể nhìn thấy em đâu. Họ đòi hỏi ở chúng ta một ti tí xinh xinh hay một nụ cười duyên dáng, không cần quá đẹp nhưng tốt nhất vẫn phải nên dễ nhìn một chút. Thế vẫn hơn là một cô nàng da ngăm đeo hai nắp chai dày cộm hay một cô nàng béo những sáu mươi ký mà mặt cũng chẳng xinh tẹo nào.
Em à, sinh ra đời không xinh quả thật là một thiệt thòi, nhưng càng thiệt thòi hơn là em quá mờ nhạt và vô vị so với cuộc sống muôn màu muôn vẻ. Tôi từng thấy người ta tuyển nhân viên ngân hàng vẫn ưu tiên chọn một cô nàng da trắng dáng chuẩn hơn là một cô nàng học vị thật cao nhưng lại béo hơn sếp mình một chút. Ngày xưa, cô giáo dạy sinh cấp hai và một cô giáo khác dạy toán cấp ba của tôi, hằng ngày, phải gồng mình vất vả tìm thêm công việc vì không thể sống nổi với đồng lương giáo viên ít ỏi để nuôi mẹ già. Họ không có điều kiện lý tưởng để tìm gặp một người đàn ông đích thực của đời họ, nhất là khi đã qua cái tuổi hai mươi mơn mởn căng tràn. Bởi vì, vây quanh chúng ta là hàng hà những cô nàng xinh đẹp đa dạng, đàn ông dù có xấu hay đẹp, họ cũng không có nhiều thời gian để tìm hiểu thật sâu bên trong tâm hồn của một cô gái như em đâu.
Nhiều người thường phê phán những cô nàng đẹp mong manh như búp bê chưng trong tủ kiếng, chỉ để nhìn chứ không muốn chạm đến. Nhưng đó vẫn chỉ là lý thuyết suông ngớ ngẩn của những kẻ ganh tị mà thôi. Thật ra thà được làm một cô búp bê đứng ngang nhiên để mọi người cùng chiêm ngưỡng dẫu có bao thị phi dư luận, vẫn hấp dẫn hơn là làm một cô gái cục mịch mà người khác vẫn lầm tưởng là không hiện hữu bao giờ.
Vậy nên hãy gỡ xuống cái vẻ mặt buồn phiền, mệt mỏi và tự ti đi em tôi. Nếu đã không xinh đẹp, em chỉ còn cách là phải trở nên giỏi giang để nổi bật hơn nào cô gái. Tin tôi, rằng mọi người luôn đánh giá cao một cô nàng bản lĩnh tháo vát, dám làm dám nói và tự tin vào chính bản thân mình. Sự bản lĩnh không phải ai sinh ra cũng sẵn có, đôi khi em nên nhìn vào hoàn cảnh trước mắt mà tự thúc đẩy mình mỗi ngày lại thêm một ít động lực để trở thành mạnh mẽ, thậm chí cũng nên bản lĩnh hơn cả một người đàn ông mà em nghĩ em cần. Đừng trông chờ để được dựa dẫm vào một bờ vai, nhỡ như qua tuổi tứ tuần mà chẳng ai mang cỗ đến rước em về dinh như em mong đợi, em rồi có than trách cuộc đời sao mà quá bạc bẽo hay không? Đơn giản thực tế chẳng có chàng bạch mã hoàng tử nào đến yêu một cô nàng tầm thường mộc mạc như trong phim Hàn lãng mạn. Em cũng đừng nói với tôi rằng mỗi người ai cũng có môt số phận nhất định, để rồi mặc nhiên chấp nhận sự bất lực mà vốn dĩ tạo hóa không hề có ý định ban cho mình. Em à hoàn cảnh có thể không dễ thay đổi, nhưng em có dám thay đổi mình bằng cách tìm một lăng kính muôn màu để nhìn cuộc đời thật trọn vẹn?
Nào đứng dậy đi em, ngoài kia thế giới vẫn lộng lẫy lắm. Đừng ủ rũ như thể ngày mai trời lại âm u mây mưa nữa. Tập cười nhiều hơn và giúp đỡ mọi người nhiều hơn. Sự quan tâm em mang đến cho người khác không những làm ấm trái tim những người được đón nhận mà còn khiến em xinh đẹp hơn gấp nhiều lần, thật đấy! Chúng ta không phải là những cá thể đơn độc, chúng ta là một gia đình, là một cộng đồng lớn. Một lần em đến với cuộc đời là một lần em hiến tặng. Đừng thu mình trong cái vỏ bọc ích kỷ và rụt rè tự ti nữa. ANHDUC
“Anh nè !
Mỗi ngày , em có thể tựa vào vai anh 15 phút được không ? “
” Sao lại 15 phút “Em chỷ cần 15 phút thôi , được không ? “
” Ừa , tùy em “
” Bắt đầu từ bây giờ nha ! “
” Ừa “
Em là 1 cô bé kỳ lạ , kỳ lạ từ cái ngày đầu tiên tôi chát với em … em hỏi tôi đủ mọi chuyện trên đời như : nếu trái đất này gặp thảm họa , tôi có dẫn em theo không ? Nếu em chết , tôi có đem hoa đến đám tang em không ?…..
Tôi trả lời ” có ” như muốn trêu chọc em , vậy mà em vẫn để 1 nụ cười và nói cảm ơn tôi …Suốt 5 năm qua, sau mối tình đầu tan vỡ đây là lần đầu tiên tim tôi khẽ rung trước 1 cô nhóc như vậy.
Rồi em xin số điện thoại của tôi , chúng tôi chat và nhắn tin với nhau thường xuyên . Một ngày , em đòi gặp mặt , khi đến nơi tôi đã rất kinh ngạc , em rất xinh trong chiếc váy trắng dài ngang gối , mái tóc đen mượt xõa dài , tôi khựng lại hồi lâu rồi mới gọi tên em : Hoàng Hôn – vâng , đó chýnh là tên em !
Và từ cái ngày đầu gặp gỡ ấy đến giờ cũng đã 1 năm , chúng tôi xem nhau như những người bạn , tôi luôn che giấu cái tình cảm đặc biệt này , tôi không dám nói vỳ tôi lại sợ tan vỡ … tôi là 1 thằng con trai hèn yếu!
” Anh , anh đang nghĩ gì vậy ?”
” Đâu có “- tôi giật mình trở về hiện tại “
” Hết 15 phút rồi , em về nha , mai lại tiếp tục nha anh ” – em cười mà tay thì vẫn nắm chặt lấy tay tôi như không muốn rời.
Dường như em cũng yêu tôi , tôi hiểu nhưng tôi lại không dám mở lời … vì tôi sợ. Và mỗi ngày , chúng tôi lại gặp nhau 15 phút chỉ để em thỏa mãn tựa vào vai tôi … 3 tháng trôi qua…!
” Anh nè! anh có thích được người khác tựa vào vai không ? “
” Nếu người đó là em “
” Anh ngốc quá , nếu em chết , em có thể chết trên vai anh không ? “
” Em nói gì vậy ? Ai cho em chết , em điên hả “
” Không có gì đâu , anh àk , hãy tìm 1 người yêu anh thật sự nha “
” Em sao vậy ? sao lại nóy vậy ? “
” Thôi , không gì đâu “
” Tùy em ” – nói xong , tôi đẩy em ra, đứng phắt lên và nạt nộ : Đy về
Hình như đôi mắt em ngấn 1 chút nước mắt thỳ phải , tôi mặc kệ , hóa ra em chưa từng yêu tôi , vậy mà trước h tôi cứ tưởng .. tôi là 1 thằng điên mà . Chở em về , rồi tôi chạy thẳng về nhà , không thèm nhìn em vào nhà an toàn như những lần trước , tôi nhất quyết sẽ không nhắn tin hay gọi điện cho em trước.
Nếu chết… em có thể chết trên vai anh không ?
1 ngày
2 ngày
3 ngày
….
1 tuần rồi , không tin nhắn, không điện thoại , Tôi đành phải chịu thua
“But if you wanna cry
Cry on my shoulder
If you need someone who cares for you
If you’re feeling sad your heart gets colder
Yes I show you what real love can do “
” Alo “
” Sao 1 tuần em không nhắn tyn hay gọi điện cho anh vậy ? “
” Tôi là bạn của Hoàng Hôn , chị là .. ? “
Tôi là chị của nó , nó đang ở bệnh viện , nó nhập viện được 1 tuần rồi ”
….
Tôi vội vàng cúp mấy , đầu óc trống rỗng… tôi phóng như bay đến bệnh viện , đầu tôi vẫn văng vẳng câu nói của chị cô ấy :” Nó bị bệnh tym đã 2 năm nay rồi , có thể không còn được bao lâu nữa . Cậu là bạn trai nó àk ? Mong cậu đừng bỏ rơi nó lúc này nhé! “
Cái gì đó lăn dài trên má tôi , câu yêu em tôi còn chưa nói nữa mà , sao em lại có thể bỏ tôi mà đy … phải nhanh lên , tôi phải gặp em , tôi phải nói là tôi rất yêu em.
Dường như biết điều tôi sắp nói em kéo tôi xuống ngồi cạnh và lại tựa vào vai tôi :
” Em sắp chết “
” Em điên hả! em không được chết , còn gia đình , bạn bè , và còn … “
” Nếu em chết , em có thể chết trên vai anh không ? “
” Em điên quá , anh đã nói là em sẽ không chết mà “
” Ừa , thôy anh về đy “
Rồi mỗi ngày , tôi vẫn đều đặn vào thăm cô ấy , cô ấy càng ngày càng hồng hào hơn , chỷ thế thôi , là đủ rồi , nhìn cô ấy vui vẻ là tôi hạnh phúc lắm rồi
” Dẫn em đy chơy đy “
” Làm sao dẫn “
” Trốn viện “
Tôi dẫn em đy ngắm cảnh mà trước đây em rất thích – hoàng hôn trên biển .
” Nè! nếu lạnh thỳ… thỳ nói đó “
” Em biết rồi , cho em cảm giác bỳnh yên đy”
Tôi đưa vai cho em tựa , ánh hoàng hôn hắt màu lên bãi biển , 1 gam màu buồn hệt như chuyện tình của chúng tôi .
” Nếu em chết , em có thể chết trên vai anh không ? “
Không trả lời câu hỏi ấy , tôi cúi đầu xuống nhìn gương mặt cô ấy , tôi trao cô ấy 1 nụ hôn và nói : Anh yêu em .
Cô ấy bắt đầu khóc , nước mắt cô ấy thấm cả vai tôi : Em không muốn chết .
Màu hoàng hôn đỏ rực như máu , hơi thở của người tôi yêu nhất đang yếu dần và tắt lịm…..
Em đã ra đi như thế … trên vai tôi – 1 người rất yêu em.!!

- "Đừng chạm vào cuộc sống của anh nữa đc không? đừng cản trở bước đi của anh nữa, xin em !"
- "Anh là đồ tồi, anh không xứng đáng với tình yêu của tôi Long ạ"
Đó là lời chia tay nó đã nói với Trang và đó cũng là lời cuối cùng Trang nói trong khi khóc nức nở rồi cúp máy. Trang tắt máy quá nhanh, Trang không kịp nhận ra, khôngkịp nghe thấy những tiếng nấc nghẹn lòng. Ở đầu dây bên kia.
- Đúng, anh là 1 kẻ tồi tệ,1 gã tồi yêu em nhất.
Nó và Trang yêu nhau đc 2 năm,1 khoảng thời gian dài và êm đềm cho đến khi chuyện xảy ra. Nó vội vàng lau nước mắt rồi chầm chậm nhớ lại ngày đầu khi quen Trang.
...
Đó là 1 buổi chiều năm nó học lớp 12, sau tiết học hóa nó được cô giáo phân công rửa và đi cất đồ dùng dụng cụ thí nghiệm của buổi học. Có hẹn với lũ bạn đi đá bóng, nó vội vã làm thật nhanh. Cất đồ xong nó lao thật nhanh ra cửa và ...
- Rầm ! nó va phải 1 ai đó.
Nó loạng choạng lùi ra phía sau, trước mặt nó là 1 cô gái đang ngồi bệt dưới đất, 1 tay chống còn 1 tay
xoa đầu .. Nó tiến lại giơ tay ra
- Xin lỗi e, a vội quá, e k sao chứ?
Cô gái nắm lấy tay nó đứng dậy rồi nói :
- Biết người ta bao nhiêu tuổi mà gọi là e, vô duyên.
Nó hơi bất ngờ vì câu nói đấy, nó gọi thế là vì cô gái có dáng vẻ nhỏ bé, trông chỉ như các cô gái lớp dưới.
Cười ngượng, nó đáp lại:
- Hì. Vậy mình xin lỗi, bạn ko sao chứ?
- Tôi k sao, may mà tôi k mang thứ gì vào đây cất, k thì bạn đền ốm.
Cô gái nhặt cặp sách lên rồi quay đi, nó vẫn đứng đấy nhìn theo, bất chợt cô gái nói vớilại :
- Mình tên Trang, học 12A3
Nó mỉm cười rồi lại chợt nhớ ra lũ bạn đang chờ, nó vội vàng chạy ra sân bóng.
...
..
Xẩm tối, đang lang thang trên đường về nhà, nó rẽ vào 1 quầy bán thẻ điện thoại. 1 người có dáng vẻ hơi quen quen đang đứng trước nó, hình như là Trang.
- "Đúng là cô bé chiều nay mình va phải, cô ấy cũng mua thẻ phone à? Chắc nhà cô ấy gần đây"
Trang k nhận ra nó đang đứng ngay đằng sau.
...
- Bắn cho cháu 100k mạng Viettel.
- Đọc số đi cháu
-098xxxxxxx
...
Nhanh tay, nó bấm lấy số phone của Trang rồi quay người lại chạy đi thật nhanh.
Trang quay ra nhìn nhưng k nhận ra nó.
...
Tối đến, sau 1 hồi đắn đo, nó quyết định nhắn tin cho Trang.
- Này Trang, chiều nay lúc va phải mình bạnko sao thật chứ??
15p sau...
- Thật! mà sao bạn lại có số mình vậy 0.o??
- Tình cờ thôi, hôm nào bạn rảnh, mình có thể mời bạn đi ăn gì đó đc ko?
- Tại sao mình phải đồng í??
- Thì cứ coi như là mình xin lỗi vụ chiều nayđi
- Đc rồi. Ăn chè nha, mà nói trước mình ăn nhìu lắm đấy. OK.hehe
- OK. Mình cho bạn ăn no căng luôn
...
Nó và Trang quen nhau như vậy, đơn giản và nhẹ nhàng, rồi thời gian trôi, dần dần 2 đứa yêu nhau.
...
1 dòng nước mắt lại trào ra khi nó vô tình nhìn vào bức ảnh 2 đứa chụp chung để trênbàn học. Khẽ lau
nước mắt, nó úp tấm hình xuống rồi tắt điện đi ngủ
...
Lúc mới chia tay, Trang vẫn cố gắng níu kéo nó, mặc dù Trang k sai. Trang k làm điều gì sai để nó chia tay cô. Nhưng Trang vẫn cố gắng níu lấy nó, Trang đã khóc, khócnhiều lắm, mắt Trang sưng lên. Vì Trang vẫn yêu nó, yêu nhiều lắm. Nhiều khi tưởng chừng Trang k chịu nổi cơn đau này,nó nói chia tay quá đột ngột và k hề có 1 lí do nào giải thích đc sự thay đổi của nó. Mỗi lần nhớ nó, Trang lại khóc, lại gọi điện, nhắntin cho nó. Nó vẫn lạnh lùng, vẫn đẩy Trang ra bằng những lời lẽ lạnh nhạt, đôi khi còn nặng lời với Trang.Thất vọng, cô đơn trong buồn tủi. Trang cắn răng chịu đựng trong suốt thời gian đó.
...
Nó k còn ba mẹ, ba nó mất vì 1 tai nạn hồi nó lớp 3, rồi khi nó lên lớp 5 thì mẹ nó cũng bỏ lại nó vì căn bệnh
ung thư quái ác. Nó sống 1 mình trong căn nhà cấp 4 nhỏ bé mà ba mẹ để lại, khi bé nócòn được họ hàng
giúp đỡ, nhưng từ năm vào cấp 3, nó phải tự lo cho cuộc sống của nó, nó làm thêm sau mỗi buổi học để kiếm tiền. Lâu lâu nó vẫn đc các cô, chú, bác bên nội tru cấp 1 khoản nhưng rất ít. 1 cuộc sống khó khăn nhưng vẫn rất vui vẻ, và dường như từ lúc có Trang, nó có thêm nhiều nghị lực hơn.
...
Trái ngược với nó. Trang là con gái 1, gia đình khá giả. Ba mẹ đều là công nhân viên chức. Trang có thân hình nhỏ nhắn, dễ thương, nhất là cái má lúm đồng tiền mà lúc nào nó cũng say mê nhìn ngắm mỗi khi Trang cười. Nó vẫn hay trêu Trang.
- "Sau này a lấy e, con của chúng mình nhấtđịnh sẽ có cái má lúm giống e và cái răng khểnh giống a"
Trang đỏ mặt, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai nó. Cả 2 rất hạnh phúc.
...
1 năm trôi qua kể từ khi chia tay, có lẽ con người ta khi mà phải chịu 1 nỗi đau nào đó quá lớn, phải đối mặt,
phải sống trong nỗi đau ấy, dần dần họ cũng sẽ quên đi,sẽ trở nên vô cảm. Trang cũng vậy, Trang đã quên đc Long, Trang hậnLong. Và hình như vì quá hận nên Trang muốn nó biết rằng. Ko có nó, Trang vẫn sống, Trang vẫn có thể hạnh phúc, ko việc gì cô phải hối tiếc 1 người vô tình, bạc bẽo như vậy nữa.
...
Khoảng thời gian đó, nó cố tỏ vẻ như k có gì ảnh hưởng, k có gì xảy ra với nó. Nó cố gắng tránh mặt Trang, nếu có vô tình gặp nhau, nó cũng chỉ cười lạnh nhạt rồi quay ngoắt đi, Trang cũng vậy. Nhưng cô đâu biết rằng lại 1 lần nữa. Cô k kịp nhìn thấy những giọt nước mắt của ai đó đang nhẹ lăn. Ở sâu trong trái tim nó, vẫn còn tên 1 người con gái là Trang.
..
Nó vẫn yêu Trang, nó k bao giờ muốn rời xa Trang. Nhưng vì muốn Trang hạnh phúc, muốn Trang có 1 cuộc sống no đủ, nó đành chấp nhận phải rời xa Trang, chưa 1 lúc nàonó quên đi Trang. Nó vẫn giữ những tấm hình của Trang, những món quà Trang tặng, gìn giữ cẩn thận.Vẫn nâng niu, vẫn xem như nó và Trang vẫn đang yêu nhau. Nó xót xa hình dung lại ngày hôm đấy..
...
7h tối, nó đang nằm đọc sách, có tiếng gõ cửa. Đoán là thằng bạn cùng lớp đến mượnsách hoặc là Trang đến kéo nó đi đâu đó chơi như mọi khi. Nó mừng rỡ ra mở cửa. Trước mặt nó là 1 người đàn ông và 1 phụ nữ trạc tuổi bố mẹ nó, có lẽ là 1 đôi vợ chồng.
..
- Cậu là Long phải ko?
- Dạ Phải ! 2 bác có việc gì ạ?
- Ừ,vợ chồng tôi có chuyện muốn nói.
- Vâng, mời 2 bác vào trong nhà, cháu pha chè rồi nói chuyện.
- Thôi khỏi, chúng tôi nói nhanh thôi.
Vừa ngồi xuống ghế, người phụ nữ lên tiếng.
- Cậu yêu cái Trang, con gái chúng tôi phải ko?
Nó sững người, hóa ra đây là ba mẹ Trang, mặc dù yêu nhau 2 năm nay, nhưng chưa bao giờ nó vào nhà Trang, chưa bao giờ nó gặp ba mẹ Trang, sở dĩ nó nghĩ vì cả 2 đứa vẫn đang đi học, như vậy có lẽ k nên.
- Vâng, vậy ra 2 bác là ba mẹ của Trang ạ, cháu xin lỗi. Cháu vô í quá, tại cháu chưa có dịp đc gặp 2 bác nên..
Người phụ nữ chặn lại.
- Tôi muốn cậu tránh xa cái Trang nhà tôi ra.
Nó lặng người, môi run run và mất 1 lúc nó mới bình thường trở lại, nó cúi mặt xuống
- Chắc cậu cũng biết tại sao tôi cấm cậu rồi, chúng tôi chỉ có mình nó thôi. Tôi muốn nó có 1 cuộc sống hạnh phúc, no đủ, sung túc nhất.
- Vâng! Cháu hiểu. Cháu xin lỗi.
- Nếu cậu thật sự yêu nó, hãy để nó có 1 người chồng tốt. Đừng nói với nó về cuộc gặp hôm nay. Chào cậu.
Nó như người vô hồn, 2 dòng lệ từ từ trào ra, cay đắng. Nó cắn chặt môi rồi lặng lẽ khóc. Nó chia tay Trang, nó đã phải chuẩn bị tâm lí, cố gắng nói bằng giọng điệu lạnh lùng nhất, cố gắng k bật khóc lúc nói. Nó chỉgọi điện, nó k dám gặp Trang, vì nó biết Trang sẽ giữ nó lại hỏi lí do bằng đc, Trang sẽ khóc. Nó sẽ k chịu đc khi thấy Trang khóc, nó sợ nó lại yếu lòng, nó lại ôm lấy Trang. Sẽ làm ba mẹ Trang thất vọng.
...
Nó luôn dõi theo Trang, luôn là người lặng lẽ đi sau Trang, âm thầm đứng nhìn Trang từ 1 góc nào đó. Nó k biết chia sẻ với ai ngoài 1 thằng bạn thân hồi cấp 3 tên Huy, cũng là bạn của Trang. Huy vẫn luôn an ủi nó, động viên, khích lệ nó cố gắng sau ngày ấy, là người gián tiếp thăm hỏi tình hình của Trang cho nó.
..
- Chuyện đã rồi, mày đừng ôm buồn mãi nữa.Trang nó vẫn ổn và nó sẽ hạnh phúc thôi mà.
- Có lẽ đến khi nào Trang lấy chồng,tao mới thực sự yên tâm về Trang.
- Thế mày định cứ diễn vai diễn kẻ bạc tình rồi ôm buồn đến bao giờ, mày cũng phải bắt đầu lại như Trang chứ?
- Ừ... Nhưng k phải lúc này mày ạ..
...
Rồi Trang cũng có người yêu mới, tên là Cường. Là 1 người đàn ông thành đạt,phong độ.nghe Huy kể hình như là 1 đốitác gì đó với ba của Trang,1 lần vào nhà Trang ăn cơm,họ gặp nhau...
..
- Trang sắp cưới rồi đấy, mày yên tâm đc chưa?
- Ừ,chắc rồi.
- Thế mày tính như nào?
- Học xong rồi nhưng mà chắc tao k có khả năng xin đc việc đâu, k có tiền mày ạ.
- Thế chả nhẽ cứ ở nhà?
- Đâu có, tao định sắp tới sang Nga đi xuất khẩu lao động, có ông bác đang làm bên đấy giới thiệu, hơi vất 1 tí nhưng sức mìnhcó thì lo gì, đi vài năm kiếm ít vốn đã rồi tính chuyện sự nghiệp sau.
- Mày muốn đi là vì muốn quên Trang đúng ko?
- Mày...
- Ừ thôi như thế cũng tốt cho mày.
...
Và dường như mọi thứ k bao giờ suôn sẻ như người ta mong muốn, ngày định mệnhấy cũng đến. Trang đang trên đường đi tập thể dục như mọi khi vào mỗi buổi sáng, qua 1 dãy phố, khi Trang đang dừng lại để
nghỉ.
- Xoảng!!! có tiếng gì đó vỡ ở phía trên đầu,Trang nhìn ngước lên. Bỗng vô số mảnh thủy tinh nhỏ bé rơi xuống, rơi cả vào mắt Trang, rất may những mảnh to đều k rơi trúng cô. Chưa kịp định hình là bụihay là gì, Trang đưa tay lên dụi dụi vào mắt. Rồi Trang hét lên đau đớn sau đó lăn ra bất tỉnh.
...
Tỉnh dậy, Trang thấy đau, rất đau ở 2 mắt, cô k mở ra đc, vì đau, và vì hình như có 1 dải băng quấn quanh mắt Trang. Trang rất sợ,cô bật dậy rồi 2 tay đưa ra phía trước mò mẫm, miệng gọi tên ba mẹ liên hồn.1 bàn tay nắm lấy tay Trang.
- Con yêu, mẹ đây, đừng sợ, có mẹ đây rồi, k sao đâu con, mọi thứ ổn rồi.
- Mẹ ơi, con đau lắm, tối lắm, con k mở mắt đc,con đang ở đâu??
- Mắt con đang đau, đừng mở ra. Con đang trong bệnh viện ,ba mẹ đều ở đây cả rồi, con đừng sợ.
- Tối lắm mẹ ơi, con đau lắm, con bị làm saorồi mẹ ơi.Mẹ nói đi?
- Có người làm vỡ cửa kính, con bị thủy tinh rơi vào mắt, nhưng k sao đâu, ba mẹ ởvới con đây rồi.
- Mắt con có bị sao k mẹ? con thấy đau lắm, con k mở ra đc.
- Con nằm xuống, đừng sợ. Ba mẹ sẽ kêu bác sĩ chữa cho con ngay, con yêu đừng lo.
...
Trang đc chuẩn đoán là bị chấn thương giácmạc nghiêm trọng, điều kinh khủng hơn nữa là. Trang sẽ k còn
đc nhìn thấy ánh sáng trở lại nữa. Nghe bácsĩ nói, ba mẹ Trang bật khóc nức nở, thương con gái duy nhất, chỉ vài tuần nữa là lên xe hoa, sẽ có 1 cuộc sống hạnh phúc. Trớ trêu thay ,trò đời luôn là như thế. Tự đoán đc tình trạng hiện tại, khi ba mẹ vừa vào phòng. Trang hỏi:
- Con có bị mù k hả mẹ, con có thấy đc nữa k hả mẹ??
..Xót xa. Mẹ Trang ôm lấy cô bật khóc.
- Ba mẹ xin lỗi, ba mẹ sẽ cố hết sức để chữa cho con, ba mẹ sẽ tìm người thay mắt cho con bằng mọi giá.
Trang cũng bật khóc theo mẹ, dù mắt Trang đau xót vô cùng, tuy k ra nổi nước mắt, nhưng ai cũng hiểu nỗi đau cả thể xác và tinh thần lúc này Trang phải chịu đựng.
...
Nó đứng bên ngoài, nó k dám vào, k muốn để ba mẹ Trang biết nó đang ở đây, k muốnđể Trang biết 1 kẻ như nó đang ở đây. Huy đã báo tin cho nó biết, nó vội vàng đến bệnh viện nhanh nhất có thể. Nó đau nhói trong tim, cố gắng cầm nước mắt khi nghe những lời kêu khóc của mẹ Trang và của người con gái mà nó yêu nhất.
- Con muốn đc nhìn thấy mọi người, muốn đc thấy ba mẹ vui cười, đc nhìn thấy ba mẹhạnh phúc,đc nhìn thấy chồng con,đc nhìn thấy những đứa con mà sau này con sinh ra.Con k muốn như thế này.Con sợ lắm mẹ ơi.
Đau thắt trong lòng,nó ngậm ngùi quay bước chạy thật nhanh ra ngoài,nước mắt lại rơi,đã gần 2 tháng nay,nó tưởng chừng sẽ k phải khóc vì Trang 1 lần nào nữa.
...
5 ngày sau. Có 1 người đồng ý hiến giác mạc và Trang có cơ hội chữa lành mắt trở lại.Trang vui mừng khi nghe ba mẹ báo tin,mẹ Trang nói là của 1 người đã khuất,trước khi mất người đó có di nguyện như vậy.Trang thầm cảm ơn ngườiđó.
..Ca phẫu thuật thành công, Trang nhìn thấyánh sáng trở lại, thấy ba mẹ Trang,người chồng sắp cưới của Trang. Với Trang lúc này,k điều gì hạnh phúc hơn đc nữa.
...
Rồi 1 ngày...
- Trang à,mẹ bảo này.
- Dạ.
- Mẹ nghe nói thằng Long nó vừa mất đc mấy hôm đấy,nghe nói là bị mấy thằng thanh niên phóng nhanh vượt ẩu đâm vào khi đang bị CSGT đuổi, số nó khổ quá, đang đi trên vỉa hè thôi mà thằng kia cũng đâm vào, con đến thắp cho nó nén hương.
- Con sắp cưới rồi. Để qua đám cưới đi mẹ, thật tình con k bao giờ muốn đến nhà kẻ bạc tình đấy nữa.
- Nhưng mà con à...
- Con ra ngoài với a Cường đây, mẹ cứ ăn cơm trước đi nhé.
...
Vừa bước ra ngoài, Trang gặp Huy đang đứng đợi.
- Ô kìa,sao hôm nay bạn Huy lớp phó lại đếntìm tớ thế? Trang cười hỏi.
- Bạn có định đến thắp cho Long đc nén hương k? Dù gì nó cũng là...
- Để sau đi, giờ tớ k muốn nhắc đến. Nếu chỉ là việc ấy thì tớ phải đi đã nhé.
- Dừng lại, thật sự tớ phải nói với bạn chuyện này.
- Chuyện gì???
- Nếu thằng Long còn ,tớ sẽ chẳng bao giờ nói ra, nhưng giờ nó mất rồi. Tớ phải nói,tớcả bạn ra quán cafe nói chuyện đi.
...
..
- Có 1 hôm, chính chỗ này, tớ gặp chồng sắpcưới của bạn đang ngồi ngay đằng sau nói chuyện với bạn của hắn, lúc đấy bạn vẫn đang ở bệnh viện mắt.
- Chuyện gì?? Như thế nào??
- Hắn nói nếu bạn k thể chữa, k thể thấy lại đc nữa, hắn sẽ nói chia tay. Bạn mà phẫu thuật chậm vài hôm nữa thôi là hắn nói chia tay rồi.
- Bạn nói gì thế? A đấy k phải loại người như thế. A đấy yêu tớ và tớ cũng vậy.
- Tớ biết, hắn yêu bạn, nhưng khi bạn gặp chuyện như thế, hắn đã nản lòng. Liệu 1 người như thế có đáng làm chồng bạn ko??
- Tớ k cho phép ai nói xấu a đấy như vậy. Tại sao tớ phải tin bạn?? Bạn là bạn thân của Long, bạn muốn giúp Long phá bọn tớ đúng k??
- Đc rồi, thế thì bạn hãy tự dùng đôi mắt của Long mà nhìn nhận cái người chồng của bạn đi, nhưng đừng hối hận.
- Bạn... bạn nói gì cơ?? Mắt của ai??
- Có lẽ bạn nên hỏi bố mẹ bạn, tớ nói đến đây thôi. Tớ k để sự hi sinh của Long là vô ích đc.
........
...
Trang chạy thật nhanh về nhà, trong đầu Trang lúc này hàng ngàn suy nghĩ lẫn lộn, đan xen cả sự sợ hãi, Trang sợ rằng điều Huy nói là thật, nhưng k phải về Cường, màlà về Long. Về đến nhà,Trang thấy ba mẹ mình ăn mặc gọn gàng như đang chuẩn bị đi đâu đó.
- Ba mẹ định đi đâu à??
- Sao con làm gì mà mồ hôi nhễ nhại vậy?? Ba mẹ định đến nhà thằng Long,thắp hương cho nó.
- Trước khi đi ba mẹ phải trả lời con chuyện này đã.
...
..
- Có phải, người hiến mắt cho con mà mẹ nói là nói dối đúng ko? Người đó là Long đúng ko??
- Tại.. tại sao con??
- Ba mẹ đừng giấu con nữa, con muốn biết,con phải biết.
- Đến nước này ba mẹ cũng k giấu con nữa,là Long nó yêu cầu ba mẹ phải giữ kín k để con biết thôi.
....
Trang chết lặng người, điều cô sợ nhất là sự thật, Huy nói đúng. 1 sự thật mà kinh khủng nhất từ trước đến nay cô phải chịu đựng,còn hơn cả lúc Long chia tay cô và lúc cô biết cô bị mù.
- Nó biết con bị hỏng mắt, nó đã đến gặp bamẹ và xin ba mẹ đồng ý để nó hiến mắt cho con.
..
- Từ đầu ba mẹ k đồng í, nhưng mà....
....
...
- Cháu xin 2 bác, 2 bác đồng ý giúp cháu, đây là điều cuối cùng cháu có thể làm đc cho Trang. Cuộc sống từ nay về sau của cháu,cháu chấp nhận, cháu sẽ tự lo đc.
- Nhưng mà, chúng tôi k thể làm thế với cậu, chính tôi đã cản cậu với...
- Ngày đấy, cháu đã đồng í làm theo lời bác vì cuộc sống của Trang, bây giờ vẫn vì cuộc sống của Trang, cháu mong 2 bác đồng í.
....
..
- Nó khóc trước mặt ba mẹ, k biết làm như nào,thương con nên ba mẹ đồng ý, tội cho nó quá. Ở hiền gặp lành mà sao nó lại gặp điều tai ác như thế. Ba mẹ định sau khi nó hiến mắt cho con, ba mẹ sẽ chu cấp tiền cho nó mỗi tháng, để nó có đủ ăn đủ mặc đợi đến khi nào có người nào hiến mắt, ba mẹ sẽ chữa lại cho nó.
..
Rồi mẹ Trang cũng bật khóc.
- Thế mà, chưa kịp đền đáp cho nó cái gì mà nó đã..... Mẹ xin lỗi, ngày xưa mẹ đã ngăn cấm con với nó. Nó làm thế đều là vì con thôi, mẹ k tốt.
- Con đừng trách nó nữa, cùng bố mẹ đến thắp hương cho nó đi.
....
Trang ngã quỵ xuống, mắt cay cay, Trang bật khóc, khóc như chưa bao giờ đc khóc, như ngày xưa lúc nó nói chia tay Trang.
....
Nhìn tấm di ảnh của nó, vẫn đôi mắt dịu dàng nhìn nó như ngày nào, khóe môi vẫn nhô lên vì chiếc răng khểnh. Trang đau xót, hối hận vì đã k cố gắng tìm hiểu lí do nó chia tay Trang, mà chỉ cố gắng níu kéo nó. Nước mắt Trang tuôn ra nhưng k khóc thành tiếng.
Vào phòng nó, mọi thứ vẫn ngăn nắp,vẫn bố trí như ngày Trang và nó yêu nhau,tấm ảnh 2 đứa chụp chung vẫn trên chiếc bàn học, chiếc gối Trang tặng vẫn gọn gàng nơi đầu giường.
...
Huy bước vào.. Rồi 1 lúc sau đưa cho Trang 1 chiếc hộp.
- Tớ nghĩ nó là dành cho bạn..
....
..
Đến nhà, Trang mở chiếc hộp ra, tất cả mọi thứ mà Trang tặng nó, đều nằm trong này..Chiếc vòng cổ, chiếc nhẫn móc treo chìa khóa..v..v. Và 1 lá thư nó để lại cho Trang, đêm mà trước khi Trang và nó phẫu thuật giác mạc.
...
..
"E à, a k hi vọng 1 ngày nào đó e đọc được những dòng này. Vì khi ấy là lúc a k còn nữa, k còn dõi theo e đc nữa. Chưa 1 lúc nào a hết yêu e, chưa 1 phút nào a quên đi e.. người con gái đầu tiên và duy nhất quantâm a, yêu thương a, ở bên a.. A xin lỗi, xin lỗi vì đã k thể đi cùng e hết đoạn đường như a vẫn hứa, k chăm sóc cho e những lúce đau ốm, k thể nấu món chè đỗ đen mà e thích cho e ăn, k thể cõng e những lúc e thấy mỏi. Xin lỗi vì a đã làm e khóc rất nhiều, xin lỗi vì đã phải tỏ ra vô cảm với e, phải để e thất vọng vì a. Xin lỗi vì đã làm vợ đau lòng, vợ đau như thế nào, a đau gấptrăm lần như thế. Xin lỗi vì đã k thể yêu e đc nữa...
A viết những lời này, có lẽ chẳng cho ai đọc,chẳng ai đọc đc..Nhưng a cứ viết, vì sau hôm nay, có lẽ a k bao giờ viết đc nữa, a sẽ ngắm nhìn e thật lâu.. Vì có lẽ a sẽ k bao giờ đc thấy e 1 lần nào nữa. E là hạnh phúc của a, a k giữ đc hạnh phúc ấy, thì có lẽ a sẽbảo vệ hạnh phúc của e.Vì e hạnh phúc, cũng coi như a hạnh phúc rồi. A đã hi sinh tình yêu của mình 1 lần để e có 1 cuộc sống thật tốt, thì chẳng có lí do nào mà a k hi sinh lần nữa để bảo vệ nó. Nhìn e vui cười, nụ cười mà a chưa bao giờ quên.. a đã đánh cắp nó. Rồi có người lấy lại đc, trả về cho e. Thì a hiểu a nên làm gì lúc này... Quêne, nói thì dễ. Nhưng đó là điều khó nhất mà a phải làm. E hãy cố gắng sống thật hạnh phúc,như mình đã từng có.. À k, phải hạnh phúc hơn thế e nhé. Đâu đó vẫn có a dõi theo e, dù k nhìn thấy e.. Nhưng a vẫn luôn đi đằng sau e, dù đi chậm nhưng nếu 1 ngày nào e cần, a vẫn sẽ đuổi kịp đc mà. Vợyêu của a. Hạnh phúc nhé..."